Lục Tử Lãng vốn tưởng rằng A Sửu đang mê hoặc mình, nhưng một giây sau hắn ta liền nhận ra, là A Anh! Là A Anh thật!
“A Anh!” Lục Tử Lãng muốn nắm lấy tay của A Anh.
Nhưng A Anh lại chảy nước mắt, lắc đầu:
“Thấy tướng công khỏe mạnh, hơn nữa còn nhớ A Anh, A Anh thỏa mãn rồi. Tướng công hãy sống hạnh phúc.”
Cơ thể A Anh bắt đầu bốc cháy. Đây là A Anh đang dùng ý thức còn sót lại của mình phá hủy thân thể của A Sửu.
Nhân cơ hội này, Tạ Giác và Khương Mặc Ngôn nhét hồn phách Lục Tử Lãng vào lại trong thân thể của hắn ta, sau đó ném cho nhân viên Bộ Đặc Dị ở bên ngoài trận pháp.
Trong trận pháp chỉ còn lại A Sửu, Tạ Giác cùng Khương Mặc Ngôn.
Linh hồn của A Anh thật hiển nhiên là vô cùng suy yếu, cho dù cô ấy thiêu đốt chính mình muốn đốt cháy A Sửu thì chỉ qua ba, năm giây sau cô ta đã lấy lại ý thức.
A Sửu chỉ nhìn thoáng qua lập tức lùi lại, vùng thoát xích và kiếm dài trên người, để lại hai lỗ máu.
A Sửu không ngờ A Anh bị nuốt từ nghìn năm trước thật sự chưa tan biến, vẫn luôn trốn trong ý thức của cô ta, nhân cơ hội này gặp lại Lục Tử Lãng, còn thiêu đốt hồn phách tổn thương cô ta!
Vết thương của A Sửu đang dần khép lại, nhưng khuôn mặt đẹp như hoa thì bắt đầu nhanh chóng già đi. Không lâu sau, A Sửu đã trở thành một bà già với khuôn mặt nhăn nheo.
"Các người Tất cả đều đáng chết!”
Roi dài màu lửa đỏ trên người cô ta hóa thành một con rắn lửa bắn về phía Tạ Giác và Khương Mặc Ngôn.
Sau lưng cô ta bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp nhưng cứng ngắc.
“Đây là hình nhân!” Khương Mặc Ngôn trầm giọng nói.
Cái gọi là hình nhân tức là sau khi cắn nuốt hồn phách của một người thì dùng phương pháp đặc biệt biến thân thể của người đó thành con rối.
Những con rối này không có cảm giác, không sợ chết. Hơn nữa dưới sự khống chế của chủ nhân có thể tăng cao độ cứng của thân thể giống như cương thi.
A Sửu lui ra phía sau những người này, lấy ra một cây sáo xương, bắt đầu thổi.
Mấy chục hình nhân bao vây Tạ Giác và Khương Mặc Ngôn.
Khương Mặc Ngôn vung xiềng xích ghép thành một cây kiếm dài rồi chém về phía người trước mắt. Hình nhân nghiêng người, bả vai xuất hiện một vết kiếm, nhưng vẫn xông về phía Khương Mặc Ngôn.
Tạ Giác cũng thử một lần: “Thân thể của những người này ít nhất cứng cỡ mao cương, cẩn thận với thân thể của họ, dường như mang theo độc!"
Tạ Giác phát hiện trong móng tay của một hình nhân lóe tia sáng màu xanh đậm.
A Sửu trong trạng thái bùng nổ đã hoàn toàn tiến vào hình thức liều mạng.
Qua trăm ngàn năm, Lục Tử Lãng chẳng những liếc mắt một cái liền nhận ra A Anh, còn không chút do dự muốn giết mình! Lục Tử Lãng quả nhiên chưa từng yêu mình!
Hiện tại A Sửu không còn muốn khiến Lục Tử Lãng yêu mình nữa, chỉ muốn giết hai tên chướng mắt ở trước mặt mình, sau đó nuốt sống Vu Cảnh là kiếp sau của Lục Tử Lãng.
Dung hợp thành một thể, cô ta không cần hết lần này đến lần khác tìm kiếm hắn ta nữa.
Tạ Giác và Khương Mặc Ngôn rơi vào khổ chiến.
Không phải đánh không lại hình nhân, nhưng cơ thể của chúng nó quá cứng, còn mang theo độc tố, đánh nhau hơi bó tay bó chân.
Mắt thấy A Sửu đã bắt đầu công kích kết giới, Khương Mặc Ngôn biết không thể kéo dài thêm nữa.
Khương Mặc Ngôn nhìn về phía Tạ Giác, ánh mắt sáng quắc:
“Tôi có một kiếm có thể trừ tà, nhưng cần thời gian, anh giúp tôi kéo dài một thời gian.”
Tạ Giác gật đầu, che chở Khương Mặc Ngôn sau lưng mình, anh ấy sử dụng bùa chú và kiếm pháp, đơn độc ngăn cản công kích của hình nhân.
Tạ Giác cảm giác hơi thở sau lưng mình thay đổi, từ hơi thở của người tu luyện huyền học bình thường biến thành uy áp mạnh mẽ.
Chỉ thấy một người mặc áo choàng đen từ phía sau Tạ Giác bay ra, giơ cao kiếm lớn:
“Cửu thiên huyền sát, hóa thành thần lôi, huy hoàng thiên uy, lấy kiếm dẫn chi!"