“Xì!” A Anh, không, A Sửu khinh thường.
“Nếu cô ta thật sự thương ta, yêu ta thì lẽ nào không biết ta thích chàng? Cô ta cướp chàng là ác ý lớn nhất với ta!”
Trong kiếp đó, sau này A Sửu hóa thành em gái họ xa của Lục Tử Lãng, sau khi huyện lệnh bị cô ta dọa chết, A Anh về nhà mẹ đẻ, A Sửu tìm mọi cách quyến rũ Lục Tử Lãng, nhưng đều không thành công.
Cuối cùng A Sửu định một hơi nuốt A Anh, thay thế cô ấy trở thành phu nhân của Lục Tử Lãng, lại bị Lục Tử Lãng phát hiện ra!
Rất đáng tiếc, A Anh đã chết, A Sửu chưa kịp cắn nuốt linh hồn A Anh, nhưng Lục Tử Lãng cư nhiên vì ngăn cản cô ta mà chết luôn. Hai vợ chồng cùng vào địa phủ, để lại cô ta một mình lẻ loi trên đời này. Thế là A Sửu buông thả bản thân, chuyên ăn người đẹp.
Vu Cảnh, hoặc là Lục Tử Lãng, không để ý tới cô ta.
Lục Tử Lãng nói tiếp:
“Kiếp thứ hai là ta và A Anh lại cầu nhân duyên một đời. Không ngờ, ngươi cư nhiên lại tìm tới, còn nuốt A Anh, khiến nàng ấy không còn lại hồn phách!”
"Không sai!" A Sửu chẳng chút áy náy.
"Nếu chàng thích cô ta như vậy, thế thì cô ta bị ta nuốt, trở thành một bộ phận trong thân thể ta, vậy là chàng có thể thích ta rồi!”
Chấp niệm của A Sửu đối với Lục Tử Lãng đã đến mức điên dại.
Lục Tử Lãng ở kiếp thứ hai tận mắt nhìn thấy thê tử của mình bị yêu quái A Sửu nuốt chửng. Cho dù lúc đầu bị hoảng sợ cho rằng đó là ảo giác của mình, nhưng rất nhanh phát hiện ra manh mối.
Hắn ta kiên quyết cự tuyệt A Sửu, khiến A Sửu tức giận ăn luôn trái tim của hắn ta.
Sau này Lục Tử Lãng ý thức được vô luận đầu thai chuyển thế bao nhiêu lần, A Sửu xem hắn ta là chấp niệm đều sẽ không buông bỏ, nên khi Lục Tử Lãng hồn về địa phủ đã làm giao dịch với Phán Quan.
Lục Tử Lãng đồng ý dùng công đức và phúc vận mấy đời của mình đổi lấy một cách ngăn chặn A Sửu tìm ra mình.
Lục Tử Lãng thành công.
Mỗi kiếp hắn ta đều sống yên ổn.
Cho đến kiếp này.
Cho dù Vu Cảnh không có ký ức kiếp trước, nhưng linh hồn khi đụng phải A Sửu cũng sẽ chủ động cảnh báo!
Giấc mơ đó là một loại báo động trước.
Nhưng hiển nhiên Vu Cảnh không xem trọng, cộng thêm bị câu chuyện của A Sửu kích thích, khiến linh hồn của Vu Cảnh vô tình thức tỉnh ký ức của Lục Tử Lãng.
Nhưng cho dù như vậy, Lục Tử Lãng cũng chỉ là một hồn phách bình thường.
Mà A Sửu, trải qua trăm ngàn năm tu luyện, trên người không biết nhuộm máu của bao nhiêu người, sớm đã khác xa trước kia.
Đối mặt với A Sửu như vậy, Lục Tử Lãng ngoại trừ lời nói cự tuyệt, hoặc là tự nguyện hồn phi phách tán ra, không có bất kỳ phương pháp đối phó với cô ta.
A Sửu khôi phục vẻ ngoài quyến rũ, mắt dần ửng đỏ, giống như mang theo sức hấp dẫn:
“Lục lang, Lục lang, chàng nhìn ta đi, chàng thật sự không thích ta chút nào sao?”
Trên mặt Lục Tử Lãng hiện lên nét giãy giụa, ánh mắt bắt đầu tan rã mà trống rỗng.
A Sửu lộ vẻ vui mừng, trải qua nhiều năm như vậy, cô ta không quan tâm dùng phương pháp gì, chỉ muốn Lục Tử Lãng yêu mình, ở bên cạnh mình, vô luận lấy hình thức gì.
Mắt của A Sửu càng đỏ, cô ta muốn cho Lục Tử Lãng tin rằng hắn ta yêu mình sâu đậm.
Vèo!
A Sửu khựng lại.
A Sửu nhìn ngực của mình bị một sợi xích và một thanh kiếm xuyên thấu!
Vẻ mặt Lục Tử Lãng cũng lập tức tỉnh táo lại, sau khi hiểu được trước mắt rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn ta không chút do dự đánh một chưởng vào người A Sửu.
Nói thật, cái đánh này không chỉ vì vợ A Anh, tình cảm đậm sâu cỡ nào sau khi đầu thai chuyển thế, ký ức qua vài kiếp cũng trở nên nhạt nhòa, Lục Tử Lãng càng nhiều là cho chính mình!
Trên mặt A Sửu rõ ràng đều là khiếp sợ và khó tin.
Nhưng giây sau mặt của A Sửu thay đổi, biến về bộ dáng của A Anh, cô ta cười với Lục Tử Lãng, gọi hắn ta là ‘tướng công’.