Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 675 - Chương 676: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 676: Vô Đề

Vu Cảnh bởi vì nhìn thấy dáng vẻ khác với thường ngày của A Anh, trong lòng không khỏi cảm thấy cô ta rất xa lạ. Bởi thế nên trong ánh mắt, động tác của Vu Cảnh mang theo vài phần kháng cự.


Ánh mắt đó của Vu Cảnh càng khiến A Anh cảm thấy khó chịu hơn.


Nhưng vì là Vu Cảnh, A Anh nhẫn nhịn không nổi cáu.


Điều này ngược lại khiến Tạ Giác và Khương Mặc Ngôn canh giữ ở gần đó bị bất ngờ, vốn tưởng rằng chỉ là một lần "săn bắn" của quỷ quái, hiện tại xem ra, tựa hồ A Anh có tình cảm thật với Vu Cảnh?


A Anh không có bại lộ chân thân, điều này tạo thành khó khăn cho việc bắt cô ta. Hơn nữa Vu Cảnh ở bên cạnh A Anh, rất dễ dàng trở thành con tin. Lúc này chỉ có thể tiếp tục chờ đợi thời cơ.


Cũng may, cuộc nói chuyện giữa hai người vẫn tiếp tục.


Vu Cảnh cảm thấy đầu mình hơi đau.


Đặc biệt là sau khi A Anh kể cho hắn ta nghe câu chuyện này, đầu Vu Cảnh càng thêm đau đớn. Khi Vu Cảnh nghe một số sự kiện trong câu chuyện này khiến hắn ta tràn đầy cảm xúc, một vài chi tiết trong đó rõ ràng hắn ta chưa nghe bao giờ, nhưng trong lòng mách bảo hắn ta sự thật không phải như thế.


Đầu Vu Cảnh càng ngày càng đau.


Hắn ta không kiên trì được nữa, tay ôm đầu, không ngừng gõ vào đầu. Trán nổi gân xanh, Vu Cảnh cảm thấy dường như một cái gì đó trong cơ thể của mình đang dần thức tỉnh.


A Anh cũng bị hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy hắn ta: “Vu Cảnh? Vu Cảnh, anh làm sao vậy?!”


Vu Cảnh đã có chút hoảng hốt, hắn ta nghe được A Anh kêu gọi, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười, muốn nói với cô ta rằng ‘anh không sao’, nhưng chưa kịp nói gì đã ngất xỉu.


A Anh lúc này cũng bất chấp.


Cô ta đặt tay lên ngực Vu Cảnh, một luồng sương mù màu đỏ toát ra, tựa hồ muốn chui vào trong thân thể Vu Cảnh.


Không ngờ thân thể Vu Cảnh đột nhiên toát ra một luồng sáng trắng đẩy lùi sương mù màu đỏ và A Anh vài bước.


A Anh ngạc nhiên nghi ngờ nhìn.


Ánh sáng trắng tắt đi, một Vu Cảnh nằm dưới đất, một ‘Vu Cảnh’ lơ lửng trên cao.


“Chàng chàng là” A Anh kích động, mặt đỏ lên, giống như thiếu nữ thẹn thùng.


A Anh chỉ lo nhìn Vu Cảnh hình dạng linh hồn ở trước mắt, không quan tâm Vu Cảnh nằm dưới đất.


Nhưng ‘Vu Cảnh’ trên cao thì vẻ mặt hờ hững:


“Đừng dùng khuôn mặt này, ngươi không xứng!”


Vẻ thẹn thùng trên mặt nhanh chóng phai nhạt, A Anh giả vờ bị tổn thương hỏi:


“Tướng công? Chàng đang nói gì vậy? Ta là A Anh đây! Tướng công không biết ta sao?”


"Tướng công, sau khi ta bị yêu vật kia nuốt, ý thức cũng không có biến mất, vẫn trốn ở chỗ tối nhân cơ hội đánh lén, về sau thành công chiếm cứ thân thể yêu vật. Tướng công, ta thật sự là A Anh!”


‘Vu Cảnh’ không dao động:


“Ta chưa bao giờ nhận lầm thê tử của mình. A Sửu, luôn mang tên của người khác, khuôn mặt của người khác, ngươi không cảm thấy thống khổ sao?!"


A Anh cũng biết gạt không được, cô ta từng tìm hắn ta mấy kiếp, mỗi lần hắn ta đều không muốn ở bên cô ta, nhưng cô ta vẫn cứ muốn thử một lần.


Thu lại nụ cười dịu dàng trên mặt, A Anh lộ ra một nụ cười quyến rũ, nụ cười như vậy mới là của cô ta.


“Ta không cảm thấy thống khổ chút nào, miễn là có được chàng thì ta không chút thống khổ!”


‘Vu Cảnh’ nhắm mắt lại: “Nhưng ta rất thống khổ!”


"Đời thứ nhất, ta thừa nhận ngươi sống rất khổ, nhưng ngươi không nên hại tính mạng của rất nhiều người vô tội! A Anh, A Anh luôn giúp ngươi!”


“Ngươi nghĩ lúc mình còn nhỏ, phụ thân của ngươi không muốn giết ngươi sao?! Đó là A Anh đã khuyên ngăn phụ thân của nàng, tuy ngươi thành nha hoàn bình thường nhưng ít ra không bị tổn hại tính mạng!”


“A Anh luôn cố gắng làm tròn trách nhiệm làm tỷ tỷ, bảo hộ ngươi. Trước khi ngươi xảy ra chuyện, nàng còn nói cho ta biết thân thế của ngươi, nói muốn tìm một phu quân tốt cho ngươi, khiến ngươi gả cho một người bình thường, sống cuộc sống bình thường vui vẻ "


Bình Luận (0)
Comment