Nữ nhân viên niềm nở với mọi khách hàng, nhưng không quên báo giá trước:
“Đạo trưởng Đạo Chân thật sự rất linh! Xem tướng bình thường một lần mười nghìn, xem tướng chuẩn xác một lần trăm nghìn, nghiệp vụ khác thì tùy vào khó khăn bàn lại giá.”
"Trăm nghìn?!" Hách Viện Viện bị dọa nuốt nước miếng: “Đắt vậy?!”
Hai mẹ chồng nàng dâu kia thoạt nhìn bình thường vậy mà hóa ra là nhà giàu?
Không phải nhóm bọn họ không trả nổi mười nghìn, chẳng qua có cao nhân như Cố Khanh, lúc bình thường cô chỉ lấy ‘giá bạn bè’, khiến các cô gái không ngờ một đạo trưởng không biết thật giả đòi giá xem bói cao đến thế.
Khác với suy nghĩ của nhóm Hách Viện Viện, Cố Khanh nghe báo giá cũng nhíu mày.
Nếu như là người bố trí cục phong thủy trong cửa hàng, một quẻ trăm nghìn là còn rẻ.
Nhưng thông thường thì đại sư có thực lực cỡ đó làm gì thiếu tiền đến mức cần mở cửa hàng?! Dù sao, một số nhà giàu cầu tới cửa xin được cúng tiền đủ nuôi một môn phái rồi.
Vậy thì ai dám trắng trợn mở cửa hàng ở chỗ này, hơn nữa dường như căn bản không đi đăng ký với Bộ Đặc Dị địa phương?
Đạo trưởng này là thật hay hàng giả?
Nữ nhân viên thấy mình báo giá khiến các cô gái dường như hết muốn xem bói, vội bổ sung thêm:
“Đạo trưởng Đạo Chân thật sự rất lợi hại! Ông ấy nói một câu đủ cho các cô hưởng thụ suốt đời. Như tôi đây, Chân đại sư từng cứu mạng của tôi!”
Bốn cặp mắt nhìn qua, dường như nói: Nào, chị gái, kể chuyện nghe chơi.
Nữ nhân viên thấy vậy hắng giọng, kể tỉ mỉ.
Đạo trưởng Đạo Chân này nghe nói là một đạo trưởng trong Thiên Nhất Quan, một đạo quán cực kỳ nổi tiếng của thành phố Hoành.
Ông ta xuống núi mở một cửa hàng bói toán, nghe nói là muốn ‘luyện tâm chốn hồng trần’ để đột phá.
Nữ nhân viên năm đó đột nhiên bị bệnh nặng, đi khám tất cả bệnh viện ở vùng này vẫn không tìm ra vấn đề nằm ở đâu.
Người trong nhà cầu Thiên Nhất Quan.
Khi đó, vừa lúc đại sư Đạo Chân tìm kiếm đột phá chuẩn bị xuống núi, quan chủ liền giao cho đại sư Đạo Chân chữa.
Đại sư Đạo Chân đi theo cha mẹ của nữ nhân viên xuống núi, đến nhà bọn họ. Vào cửa liền nói trong nhà bị Tà Linh vào, làm cha mẹ của cô ta sợ hết hồn.
Lúc ấy cô ta đã bệnh rất nặng, luôn hôn mê, ngẫu nhiên mới có thể tỉnh lại vài phút.
Không ngờ đại sư Đạo Chân tìm một chén nước sạch, hòa tan một lá bùa vào rồi cho nữ nhân viên uống. Cô ta ói ra một bãi màu đen, thoáng chốc tỉnh táo lại.
Trải qua hỏi thăm mới biết được nguyên nhân dẫn đến chuyện này, lúc nữ nhân viên đi chơi với bạn vô tình nhìn thấy một pho tượng Tà Linh trong núi hoang.
Đám yêu tinh quỷ quái kia vì muốn có được sức mạnh càng mạnh có khả năng rất cao tạo một pho ‘tượng thần’ để hấp dẫn tín đồ. Nhưng phần lớn đều là Tà Linh, cho dù có người thờ thì cuối cùng chúng nó không nhịn được ăn luôn người thờ mình, vì thế mà dần dà không còn ai tin vào chúng.
Cô gái và các bạn không làm gì cả, nhưng Tà Linh đã quá đói, khó khăn lắm mới nhìn thấy vài loài người, lấy lý do bọn họ đá đổ bát của nó, đi theo cô gái và các bạn bè, không ngừng hút sức sống của họ.
Thật ra phía trước bức tượng bỏ hoang làm gì có cái bát nào, phỏng chừng chỉ là lỡ chân đá trúng một cục đá ven đường.
Đạo trưởng Đạo Chân trừ Tà Linh, còn giúp chữa cho cô gái và các bạn. Vì cảm tạ đạo trưởng Đạo Chân, biết đạo trưởng định ‘luyện tâm chốn hồng trần’, mấy nhà hợp tác mua cửa hàng này tặng cho đạo trưởng.
Còn nữ nhân viên, cô ta làm việc được đạo trưởng trả lương, còn lương cao hơn nhân viên văn phòng, cô ta tuyệt đối không phải bởi vì cảm thấy thế giới quá nguy hiểm mới trốn ở đây!
Nhóm Cố Khanh nghe nữ nhân viên ‘người thật nói việc thật’ có ấn tượng tốt hơn với vị đạo trưởng này.
Trên lầu vẫn đang nói chuyện.
Mẹ chồng đè con dâu không kiên nhẫn ngồi xuống ghế, bà ta ngồi xuống chiếc ghế khác, xoa xoa tay nhìn đạo trưởng mặc áo đạo sĩ ở trước mặt:
“Đạo trưởng Đạo Chân, xin ngài xem giúp con dâu của tôi. Mong muốn của tôi có thể trở thành sự thật không?”