Đạo trưởng Đạo Chân để một dúm râu, ông ta vuốt râu, lẳng lặng nhìn trong chốc lát mới chậm rãi lấy ra một tờ giấy, một cây bút, đưa cho Mộc Mộc: “Viết chữ.”
Mộc Mộc biết đây là muốn bói chữ.
Mộc Mộc ngẫm nghĩ, nghỉ đông sắp bước qua năm mới, cái gọi là nhất nguyên sơ thủy, cô ta chậm rãi viết một chữ ‘nguyên’ trên giấy.
Nhìn thấy chữ này, đạo trưởng Đạo Chân giật thót tim.
Nguyên là hình thứ hai mươi tám, thuộc quẻ tốn, mà quẻ tốn là sinh con gái. Đứa con trong bụng người phụ nữ này là con gái!
Đạo trưởng Đạo Chân không nói ra ngay, mà là nhìn mặt mẹ chồng.
Ừm, tuổi trẻ chết chồng, làm người cứng rắn, trán hơi đen, dường như tương khắc với cháu nội gái chưa sinh.
Đạo trưởng Đạo Chân đang cố gắng tổ chức ngôn ngữ.
Mẹ chồng dù không biết bói chữ, nhưng thấy đạo trưởng mãi không nói chuyện liền biết sự thật có lẽ không theo ước mong của bà ta.
Mẹ chồng xụ mặt xuống.
Đạo trưởng Đạo Chân trầm ngâm trong chốc lát, rốt cục mở miệng:
“Nữ này mệnh quý.”
Tức là mặc dù sẽ sinh con gái nhưng cô bé này là một quý nhân!
Mẹ chồng vẻ mặt không vui, con gái dù mệnh có quý đến đâu cũng không thể nào làm hoàng hậu!
Đạo trưởng Đạo Chân không nói nhiều, lấy bùa hộ mệnh mình tự làm ra đưa cho Mộc Mộc: “Mang theo bên người, có thể bảo vệ bình an cho cô.”
Hy vọng bùa hộ mệnh này có thể giúp đứa bé trong bụng cô ta tránh được một kiếp nạn.
Mộc Mộc vươn tay nhận lấy bùa hộ mệnh:
“Cảm ơn đạo trưởng.”
Mẹ chồng và nàng dâu xuống lầu, vẻ mặt khác hẳn lúc trước.
Trước đó mẹ chồng vẻ chờ mong, hiện tại lại tràn ngập thất vọng.
Con dâu lúc trước vẻ mặt không tình nguyện, hiện tại khóe miệng cong lên.
Đạo trưởng này phỏng chừng thật đúng là có chút bản lĩnh!
Cố Khanh phát hiện người phụ nữ mang thai lúc trước thai khí bất ổn bây giờ ổn định lại, hẳn là đạo trưởng cho cô ta cái gì.
Hách Viện Viện hào hứng hỏi:
“Khanh Khanh, hay là tôi xem bói thử?”
Còn không đợi Cố Khanh nói chuyện, trên lầu cư nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Đạo trưởng Đạo Chân nhìn Cố Khanh: “Khách quý đến chơi, Đạo Chân thất lễ không từ xa nghênh đón.”
Ba người Hách Viện Viện và nữ nhân viên đứng thành một hàng, nhìn Cố Khanh lại ngó đạo trưởng Đạo Chân, cùng chống cằm hóng phim.
Bạch Hàng chạy trốn, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình tìm được chủ nhân Tà Thần.
Tà Thần hiện tại đã có thể tự do hành động, hắn tạm thời đoạt xá một loài người, không biết đang âm mưu hành động gì.
Lúc Bạch Hàng tìm được Tà Thần thì dường như hắn đang phê duyệt văn kiện.
"Chủ nhân." Bạch Hàng quỳ xuống: “A Anh đã tan biến.”
"Ồ?" Người đàn ông trước mắt đã không còn là một đoàn sương đen nữa, giương mắt nhìn Bạch Hàng đang quỳ trên mặt đất: “Không phải đi tìm người à? Tại sao khiến chính mình tan biến?”
Bạch Hàng cẩn thận miêu tả cảnh tượng nhìn thấy ngày hôm đó, sau đó nói: “Chủ nhân, Khương Mặc Ngôn kia cực kỳ không đơn giản!”
Tà Thần không nói ra thân phận Khương Mặc Ngôn, ngón tay hắn gõ vào mặt bàn: “Xem ra sự hy sinh của A Anh vẫn có giá trị!”
Hắn đã sớm biết Khương Mặc Ngôn là Dương Tuần Tra Sử chuyển thế, thoạt trông chuyển thế đầu thai đã áp chế hồn thể của anh nhiều, thật tốt!
Tà Thần nhớ đến một thuộc hạ mình mới mê hoặc gần đây.
Có thể làm thêm vài lần chiến lược quấy rối như vậy.
Nhà Mộc Mộc.
Mẹ chồng nàng dâu về nhà, Mộc Mộc cảm thấy mẹ chồng đã hỏi đạo trưởng xong rồi chắc cũng yên phận, cô ta thừa dịp hiện tại còn chưa lộ bụng tranh thủ kiếm tiền nuôi gia đình.
Mà mẹ chồng ở nhà nấu cơm, càng nghĩ càng không cam lòng.
Lẽ nào đời bà ta không có số có cháu nội trai sao?
Bà ta lau tay vào tạp dề, móc điện thoại ra gọi cho một dãy số:
“Em gái, lúc trước em nói xin được thuốc sinh con từ thần bà, hiệu quả thế nào?”
Mộc Mộc đang ở phòng sách mở hội nghị từ xa cảm giác thân thể lạnh lẽo.
Mộc Mộc hai ngày nay cảm thấy có chút không đúng.
Mẹ chồng mấy hôm nay quá ân cần với cô ta.
Điều này khiến Mộc Mộc cảm thấy hơi vinh hạnh không dám nhận?