Lẽ ra sau khi tìm đạo trưởng xem bói, biết Mộc Mộc mang thai con gái thì mẹ chồng nên thất vọng một khoảng thời gian mới phải, tại sao không thấy bà ta buồn gì hết? Mỗi ngày bưng trà rót nước, nấu canh cho Mộc Mộc, như thể cô ta đang mang thai bảo bối.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Mộc Mộc nói cho chồng nghe điều kỳ lạ này.
Dương Minh nghe xong ngáp một cái:
“Em xem mẹ anh là thú dữ hay nước lũ sao? Đừng lo, dù sao đi nữa em mang bầu cháu nội của bà, tất nhiên phải thương em chứ. Anh phỏng chừng mẹ nhớ Cục Bột nên bồi bổ cho em.”
Mộc Mộc nghe xong bật cười:
“Sao lại có chuyện nhớ cháu gái thì nấu canh cho con dâu!”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mộc Mộc cũng hơi nhớ con gái. Lần này mang thai, vì cái thai không ổn định nên hai vợ chồng tạm thời gửi con gái đến chỗ ông bà ngoại chăm sóc, mẹ chồng thì ở nơi này chăm sóc Mộc Mộc.
Tuy thường đi thăm con gái, nhưng vẫn thấy nhớ con.
Ngày hôm sau, mẹ chồng lại hầm canh cho Mộc Mộc, ân cần đưa đến phòng sách.
Đây là tấm lòng của mẹ chồng, Mộc Mộc cho dù chán uống canh rồi vẫn cố uống.
Không ngờ khi Mộc Mộc bưng chén lên thì ngửi được mùi hôi ở bên trong.
Mộc Mộc vội vàng buông chén xuống: “Mẹ? Bên trong nấu cái gì mà có mùi kỳ vậy?”
“Hả?” Bà Dương bưng chén lên ngửi: “Có gì đâu.”
“À, có phải là con ngửi được mùi thuốc?” Mẹ chồng vỗ tay: “Hai hôm trước mẹ cùng con đi khám trung y, mẹ lén hỏi một thầy thuốc, ông ta nói cái thai của con không ổn định nên cho toa thuốc đông y, nấu chung với canh bồi bổ.”
Mộc Mộc có chút hoài nghi lần thứ hai bưng chén lên, lại ngửi thử.
Kỳ lạ, vừa rồi ngửi được mùi thối, bây giờ không có mùi gì cả, trong canh có thoảng mùi thuốc.
Thấy Mộc Mộc còn bưng chén không uống, mẹ chồng thúc giục:
“Mộc Mộc, con mau uống khi canh còn nóng, thầy thuốc nói dược thiện phải uống lúc nóng.”
Mộc Mộc gật đầu, ghé môi vào vành chén định uống.
Bùa bình an mà đạo trưởng Đạo Chân đưa cho Mộc Mộc chợt nóng lên, cô ta cảm giác dạ dày quặn thắt buồn nôn.
“Ọe!” Không kịp nói chuyện, cô ta đặt chén lên bàn, vừa bịt miệng vừa lao vào toilet.
"Ôi ôi! Sao lại bất cẩn như vậy?” Mẹ chồng cẩn thận ổn định chén, đau lòng nhìn ra một nửa nước canh đổ ra, đây chính là
Mộc Mộc ở trong nhà vệ sinh nôn ói một hồi lâu mới dần bình tĩnh lại.
Mộc Mộc vỗ ngực điều chỉnh hơi thở, thầm cảm thấy lạ, cô ta mang thai một thời gian, vẫn ăn uống ngon lành, không chút khó chịu, tại sao vừa rồi khi định uống canh thì buồn nôn?
Mộc Mộc ra khỏi toilet, trong phòng sách đã không còn bóng dáng của mẹ chồng, cũng không thấy bát canh trên bàn đâu.
Mộc Mộc thầm nghi hoặc đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, mẹ chồng cũng đang đau lòng.
Bà ta bỏ ra số tiền lớn mới mua được thuốc sinh con trai. Thần bà kêu em gái bà ta chuyển lời lại là một lần phải uống hết nguyên gói mới có thể phát huy tác dụng thay đổi hoàn toàn giới tính. Uống ít một chút cũng khiến hiệu quả kém hơn nhiều.
Bà ta không ngờ bỏ thuốc vào canh gà bưng cho con dâu uống, rõ ràng cô ta đã đưa chén sát môi rồi mà không uống, còn làm đổ nửa chén!
May mắn!
Bà ta vì phòng ngừa nên mua thêm một gói.
Mẹ chồng một lần nữa múc đầy một chén canh gà, mở một gói giấy nhỏ chuẩn bị đổ thuốc vào.
Sau lưng bà ta bỗng truyền đến một giọng nói u ám:
“Mẹ, mẹ định làm gì?”
Bà Dương sợ hết hồn, tim đập nhanh, thấy sắc mặt con dâu rất khó coi nhìn mình, vội vàng giải thích: “Đây là thuốc an thai lần trước do thầy thuốc trung y kê toa, muốn mẹ bỏ vào canh.”
Mộc Mộc tức giận cắn răng, đến lúc này rồi bà ta còn không chịu nói thật! Thuốc đông y sẽ là nghiền tất cả thành dạng phấn kiểu này sao? Mới rồi còn bảo là dược thiện, giờ thành thuốc bột?
"Được rồi! Nếu mẹ đã nói như vậy thì chúng ta cầm thứ này đi tìm thầy thuốc trung kia hỏi xem, hoặc tìm cơ cấu chuyên môn kiểm tra?”