Nhưng bọn họ đều ăn ý không hỏi.
Có bí mật thì sao chứ? Chỉ cần vẫn là Cố Khanh thì đủ rồi.
Dương Minh nhận được điện thoại, liền biết trong nhà khẳng định xảy ra chuyện.
Anh ta lập tức tìm cấp trên xin nghỉ, sau đó vội vã về nhà.
Về đến nhà, nhìn thấy mẹ mình ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vẻ mặt luống cuống.
"Mẹ? Có chuyện gì vậy? Sao Mộc Mộc đột nhiên gọi điện thoại kêu con về?” Dương Minh nhìn cửa phòng đóng chặt, vợ anh ta hẳn là ở trong phòng.
Bà Dương nhìn thấy con trai trở về, giống như có cột trụ tinh thần.
“Minh Minh, mẹ mẹ chỉ là vì tốt cho hai đứa!”
Bà ta đỏ mắt nói:
“Mộc Mộc, tại sao con bé không thể hiểu cho mẹ?”
Nhìn người mẹ luôn kiên cường đỏ mắt, Dương Minh cũng hoảng hốt, xem ra đúng là có chuyện lớn rồi.
Dương Minh vội vàng vỗ vai mẹ an ủi: “Mẹ, mẹ đừng khóc, đừng khóc! Thôi nào, nói cho con biết trước đã, rốt cuộc có chuyện gì?”
Rầm!
Cửa phòng bị mở ra.
Mộc Mộc đi ra, nhìn thấy bộ dáng mẹ chồng đỏ khóe mắt, cô ta nhếch mép:
“Con còn chưa khóc mà mẹ khóc cái gì?!”
Dương Minh thấy Mộc Mộc chanh chua như thế thì vội nói:
“Vợ, em đừng như vậy, mẹ là người lớn hơn mình.”
Mộc Mộc hừ một tiếng: “Đúng vậy, tôi xem bà ấy là người lớn, nhưng anh hỏi coi bà ấy làm cái gì? Trong chén canh mà bà ấy kêu tôi uống đã bỏ thứ gì!”
Dương Minh nhìn về phía bà Dương.
Bà Dương co rúm lại một chút:
“Thì là thuốc sinh con trai bí truyền mẹ xin được”
Dương Minh nghe vậy hoàn toàn thay đổi sắc mặt, buột miệng thốt ra:
“Sao có thể ăn lung tung thứ như vậy được?”
Dương Minh nhìn kỹ biểu cảm của mẹ mình, trên mặt bà ta mang theo sợ hãi, nhưng là sợ bị con trai xa lánh, dường như bà ta hoàn toàn không cảm thấy mình sai trong chuyện cho con dâu ăn thuốc sinh con trai.
Dương Minh bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi: “Mẹ, lẽ nào mẹ không thích Cục Bột sao?”
Bà Dương sửng sốt, lẩm bẩm: “Đây là cháu gái mẹ, đương nhiên thích!”
Rồi giọng bà ta nhỏ dần:
“Nhưng để nối dõi dòng giống thì con vẫn cần phải có con trai”
“Dương Minh, anh nghe chưa?” Mộc Mộc cảm thấy thật là không thể nói lý.
Có thể thông cảm bà Dương muốn có cháu nội trai, nhưng sinh trai hay gái sao có thể dựa vào sức mạnh bên ngoài giải quyết? Trộn thứ không rõ nguồn gốc vào canh cho con dâu mang thai ăn, vì cháu trai, bà Dương còn có chuyện gì không làm được?!
Dương Minh còn chưa kịp nói chuyện, chuông cửa vang lên.
Anh ta đi ra mở cửa, thấy người đến:
“Anh cả?”
Người này là anh ruột của Mộc Mộc, Dương Minh cũng kêu anh trai.
Anh cả không để ý tới Dương Minh, đi thẳng vào nhà:
“Mộc Mộc, thu thập đồ đạc xong chưa? Anh mang em về nhà.”
Mộc Mộc đã sớm thu thập xong, kéo vali ra khỏi phòng, đưa thuốc sinh con trai mà cô ta cướp được từ tay mẹ chồng đưa cho anh trai:
“Anh, mang thứ này đi tìm người kiểm tra giúp em, sau đó nói cho bọn họ biết thứ này là gì!”
Mộc Mộc nhìn hướng Dương Minh dáng vẻ hoảng hốt lo sợ:
“Dương Minh, tôi không thể ở lại đây, trước khi mẹ của anh suy nghĩ rõ ràng, chúng ta hãy ở hai nơi, bình tĩnh lại một thời gian.”
"Dù sao tôi cũng nhớ Cục Bột, tôi về nhà cha mẹ mình ở một thời gian. Nếu anh muốn ly hôn, tìm người sinh con trai cho anh thì tôi cũng có thể chấp nhận, miễn là con gái thuộc về tôi.”
Mộc Mộc nói xong đi theo anh của mình không chút do dự rời khỏi nhà này.
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm lại.
Dương Minh lau mặt.
Bà Dương vẻ mặt thật cẩn thận dè dặt nói:
“Minh Minh, con đừng trách mẹ, mẹ thật sự là vì tốt cho con!”
Dương Minh không trả lời.
Mộc Mộc trở về nhà mẹ đẻ, tìm thời gian đi cửa hàng của đạo trưởng Đạo Chân để cảm ơn.
Sau này khi Mộc Mộc ngẫm lại, lần đó đột nhiên buồn nôn hình như là sau khi bùa bình an nóng lên một chút, nhờ buồn nôn mà cứu mạng cô ta và con.
Về gói thuốc sinh con trai kia bị anh của Mộc Mộc nhanh chóng tìm người kiểm nghiệm giúp, kiểm tra ra bên trong có nhiều vật chất có độc như rết, bò cạp, cóc tía, và có một số thành phần không rõ bên trong.