Mộc Mộc lập tức gửi báo cáo cho Dương Minh, anh ta không trả lời, hoặc phải nói là giải thích với Mộc Mộc như thế nào.
Cha mẹ Mộc Mộc nghe xong chuyện này cũng lẩm bẩm ông trời phù hộ, mắng bà Dương quá đáng!
Sau đó nghe trong chuyện này còn liên quan một vị tên là đạo trưởng Đạo Chân, bói toán linh nghiệm, cho bùa bình an giúp Mộc Mộc, thế là mẹ của cô ta nhớ tới một chuyện.
Bà ấy nói:
“Chúng ta tất nhiên phải đi cảm ơn người ta, nhưng nếu đạo trưởng này bói rất linh thì có thể hỗ trợ tìm người không?”
Thấy Mộc Mộc không hiểu ra sao, bà ấy mới chậm rãi giải thích: “Dì cả của con ngày xưa từng bị lạc một đứa con trai, tìm mấy chục năm cũng không tìm được, đến nay vẫn chưa bỏ cuộc.”
“Mẹ nghĩ nếu đạo trưởng mà con nói có chút tài năng thì nhờ người ta tìm giúp, con cũng biết gia đình dượng cả của con, không thiếu tiền, cũng coi như giúp người ta giới thiệu một mối làm ăn."
“Nếu nếu không tìm được hoặc là đứa nhỏ năm xưa đã cũng coi như khép lại mong mỏi của dì con, nếu không thì dì cả mang tâm bệnh này đến nổi điên.”
Lần đầu Mộc Mộc biết thì ra dì cả có một đứa con trai, còn bị lạc?!
Ngày hôm sau.
Mộc Mộc đến tìm đạo trưởng Đạo Chân biểu đạt cảm tạ, nhân đó nói ra chuyện này, mang theo ngày sinh tháng đẻ của con trai dì cả.
Đạo trưởng Đạo Chân tự nhiên là đồng ý hỗ trợ.
Ông ấy căn cứ ngày sinh tháng đẻ bấm đốt ngón tay tính.
Càng tính chân mày càng nhíu chặt, cuối cùng đạo trưởng Đạo Chân không chịu nổi phun ra một ngụm máu.
Mộc Mộc hoảng sợ, vừa định hỏi ông ấy có bị sao không thì thấy đạo trưởng Đạo Chân chỉ hướng danh thiếp Cố Khanh để lại trên bàn: “Gọi cho cô "
Sau đó ngất xỉu.
Trong bóng tối, đạo trưởng Đạo Chân cảm thấy mình chờ đợi suốt ba năm rốt cuộc cũng chờ được giây phút này.
Cố Khanh có thể giúp được mình.
Lúc Cố Khanh chạy tới, đạo trưởng Đạo Chân còn đang hôn mê, bị đặt nằm trên sofa.
Mộc Mộc đã lớn bụng và nữ nhân viên dè chừng nhìn nhau, đã hơn nửa ngày không động đậy.
Bởi vì đạo trưởng đột nhiên hộc máu hôn mê, nữ nhân viên nghe tiếng động chạy lên lầu thấy cảnh này, lập tức tạm dừng kinh doanh, trông chừng Mộc Mộc không cho đi. Nếu không phải thấy cô ta bụng to, là bà bầu thì không chừng nữ nhân viên đã trực tiếp ra tay bắt người!
Mộc Mộc bị một cô gái trông chừng như phòng ngừa tội phạm cũng có chút dở khóc dở cười.
Mộc Mộc không định rời đi.
Đạo trưởng Đạo Chân bị hộc máu hôn mê trong lúc bói tung tích con trai ruột của dì cô ta, chuyện này đúng là có dính líu tới Mộc Mộc.
Nhưng Mộc Mộc không hiểu, chỉ là bói nơi ở của một người mà sao nghiêm trọng đến mức hộc máu?
Vừa thấy Cố Khanh tới, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cố Khanh nhìn đạo trưởng Đạo Chân sắc mặt tái nhợt thì rất kinh ngạc hỏi:
“Sao vậy? Hai hôm trước còn khỏe lắm mà?”
Mộc Mộc vẻ mặt áy náy: “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra!"
"Hôm nay tôi chủ yếu muốn cảm ơn đạo trưởng. Lúc trước mẹ chồng tôi dẫn tôi tới xem bói, đạo trưởng có cho tôi một lá bình an " Mộc Mộc kể lại chuyện mẹ chồng nhà mình lén bỏ thuốc sinh con trai vào canh gà cho cô ta uống, sau đó vẻ mặt cảm kích: “Nếu không có đạo trưởng Đạo Chân thì tôi và đứa nhỏ trong bụng hiện tại không biết sẽ ra sao.”
Theo lời kể của Mộc Mộc, khuôn mặt nghiêm túc của nữ nhân viên dịu lại.
Nếu đạo trưởng Đạo Chân đã cứu cô ta và con, chắc không phải là cô ta hại đạo trưởng bị như vậy.
Mộc Mộc tiếp tục áy náy nói:
“Trừ cảm ơn ra còn một việc nhờ đạo trưởng Đạo Chân giúp. Tôi có một người dì, con trai bà đã mất tích mấy chục năm mãi không tìm được. Tôi nghĩ đạo trưởng Đạo Chân bói linh như vậy, có thể giúp tìm đứa nhỏ năm đó ở nơi nào, hoặc là chết hay sống.”