"Không ngờ đạo trưởng lấy ngày sinh tháng đẻ ra bói một lúc thì hộc máu, tôi cũng không biết tại sao nữa.”
Cố Khanh kiểm tra cẩn thận tình huống của đạo trưởng Đạo Chân, thở phào nhẹ nhõm: “Vấn đề không lớn, chẳng qua lúc bói bị cắn ngược tổn thương tâm thần, tạm nghỉ một lúc tỉnh lại là khỏe.”
Cố Khanh nhìn về phía Mộc Mộc:
"Ngày sinh tháng đẻ ở đâu? Cho tôi xem.”
Cố Khanh biết, đạo trưởng Đạo Chân kêu Mộc Mộc mời cô đến chắc chắn là có việc cần giúp.
Mộc Mộc sửng sốt, lập tức phản ứng lại, đưa tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ cho Cố Khanh.
Cố Khanh lười bói, trực tiếp lấy ra la bàn đã giúp cô rất nhiều lần, bỏ tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ vào hốc nhỏ.
Cố Khanh giải thích cho hai người phụ nữ tò mò nhìn mình:
“La bàn này tìm người, tìm vật đều rất linh. Tôi vừa bỏ tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ vào, chỉ cần còn tồn tại trên thế giới này, vô luận là người hay quỷ nó đều có thể tìm ra!”
Mộc Mộc và nữ nhân viên cùng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn la bàn bình thường kia.
Cố Khanh cũng không nói nhiều, trực tiếp rót chút linh khí vào trong, cây kim bắt đầu xoay tít.
Kim quay càng lúc càng chậm, từ từ, cuối cùng dừng lại ở hướng đạo trưởng Đạo Chân?
Mộc Mộc che miệng, mở to hai mắt: “Cái này không lẽ nào?”
Mấy cô gái không biết tuổi của đạo trưởng Đạo Chân, xem ra không chỉ có phụ nữ là giữ bí mật về tuổi, người đàn ông cũng vậy.
Xem khuôn mặt của đạo trưởng Đạo Chân trông như thanh niên hai mươi mấy, nhưng vì để chòm râu dê khiến người cảm thấy hơn ba mươi tuổi.
Hơn nữa người tu đạo trung bình trẻ hơn tuổi thật nhiều, dù nói cho nhóm Mộc Mộc tuổi thật của đạo trưởng Đạo Chân là năm mươi thì bọn họ cũng tin ngay, không chừng còn xin bí quyết bảo dưỡng.
Nhưng vấn đề bây giờ là
Kim la bàn chỉ hướng đạo trưởng Đạo Chân, lẽ nào đây là người anh họ mất tích lâu năm của Mộc Mộc?
Mộc Mộc tỏ vẻ cần bình tĩnh lại.
Đợi đến khi Đạo Chân đạo từ từ tỉnh lại, còn chưa kịp phản ứng mình bị gì đã bị ba cặp mắt sâu thẳm nhìn chăm chú làm hết hồn.
“Mấy mấy người làm sao vậy?” Đạo trưởng Đạo Chân điều chỉnh lại hô hấp.
Vẻ mặt của Mộc Mộc kích động, xen lẫn chút không xác định, không biết nên mở miệng như thế nào, hoặc nên xưng hô người trước mắt ra sao.
Nữ nhân viên đã biết rõ tình huống, vẻ mặt rối rắm, đạo trưởng và người phụ nữ này là thân thích? Không biết đạo trưởng có muốn nhận bọn họ hay không, cô ta có nên nhắc khéo cho đạo trưởng?
Cuối cùng là Cố Khanh mở miệng trước: “Đạo trưởng Đạo Chân tỉnh rồi? Vết thương có ổn không?”
Đạo Chân ngồi dậy khỏi ghế:
“Cảm ơn đạo hữu đến giúp.”
Đạo Chân nhớ lại vừa rồi bị thương, thì thào:
“Tại sao không bói ra được?”
Cố Khanh nghe vậy, mỉm cười: “Không biết đạo trưởng Đạo Chân năm nay bao nhiêu tuổi? Đến Thiên Nhất Quan từ bao giờ?”
Đột nhiên bị Cố Khanh hỏi vấn đề như vậy, đạo trưởng Đạo Chân tuy cảm thấy kỳ lạ, vẫn trả lời:
“Tôi được sư phụ nhặt, vào Thiên Nhất Quan lúc năm tuổi, sau đó luôn học hành trong quan, nay đã ba mươi hai tuổi.”
"Con trai dì tôi cũng mất tích lúc năm tuổi, từ đó bặt tin, tính ra năm nay cũng ba mươi hai tuổi!” Mộc Mộc vội xen lời.
Câu này đột ngột còn hơn câu hỏi của Cố Khanh.
Đạo trưởng Đạo Chân ý thức được cái gì, cau mày nhìn Mộc Mộc vẻ mặt kích động, sau đó lại nhìn về phía Cố Khanh.
Cố Khanh cho hắn đáp án xác định: “Nếu la bàn của tôi không bị trục trặc thì anh hẳn là đứa nhỏ mất tích kia. Thầy bói không thể tự bói, anh bị cắn ngược.”
Đạo trưởng Đạo Chân đờ người ra, hé môi muốn nói cái gì đó, lại không biết nên nói cái gì, khép miệng lại.
Cố Khanh thấy hai bên vẫn bâng khuâng, bèn nói:
“Nếu đạo trưởng không tin, dù sao Mộc Mộc ở chỗ này, các người có thể thử phép thuật kiểm tra thân thuộc.”
Đạo Chân tự nhiên là muốn tự mình làm kiểm tra.
Hắn nhìn Mộc Mộc:
“Xin cư sĩ cho mượn một giọt máu.”