Mộc Mộc gật đầu, vươn tay ra, vẻ mặt lúng túng:
“Cho máu như thế nào? Cắn rách ngón tay sao?”
Bây giờ đầu của cô ta ù đặc rồi.
Đạo trưởng Đạo Chân lấy một cây kim bạc ra, tốc độ siêu nhanh đâm vào ngón trỏ của Mộc Mộc.
Khi rút kim ra thì mũi kim dính một giọt máu tươi.
Đến phần mình thì càng nhanh gọn, đạo trưởng Đạo Chân vươn ngón trỏ ra, linh lực đè ép nặn ra một giọt máu.
Đạo Chân nhắm mắt lại, mặc niệm chú ngữ, hai giọt máu giống như bị lực kéo nào đó bay ra khỏi cây kim và ngón tay, lơ lửng trong không khí rồi từ từ đến gần nhau.
Cuối cùng một phần máu hòa vào nhau, một phần khác bay ra. Điều này có nghĩa là Đạo Chân và Mộc Mộc đúng là có quan hệ huyết thống nhưng không phải trực hệ.
Đã xác nhận hai lần, Mộc Mộc lập tức móc điện thoại ra:
“Tôi gọi cho mẹ và dì ngay đây.”
Đạo Chân có chút bối rối.
Hắn không nhớ rõ ký ức trước lúc năm tuổi.
Năm xưa khi sư phụ gặp Đạo Chân thì toàn thân hắn rách rưới như ăn xin.
Bởi vì đói khát, hơn nữa sốt cao, hắn cứ như vậy thẳng tắp ngã xuống trước mặt sư phụ, lúc ấy sư phụ xuống núi làm việc đang trên đường trở về.
Sư phụ nhìn tướng mạo của hắn, phát hiện có duyên với Đạo môn nên mang về Thiên Nhất Quan.
Sau khi Đạo Chân hạ sốt tỉnh lại, hắn quên luôn mình tên họ là gì.
Lúc ấy sư phụ chỉ vuốt đầu hắn nói: “Đây đều là số phận.”
Sau đó Đạo Chân được thu vào Thiên Nhất Quan.
Đạo Chân lấy lại tinh thần, nhìn Mộc Mộc kích động nói chuyện với điện thoại di động.
Cho nên, hắn sẽ có người thân sao?
Đây chính là nguyên nhân sư phụ bảo hắn xuống núi rèn luyện sao?
Trong lòng đạo trưởng Đạo Chân dâng lên niềm mong đợi.
Lúc Đạo Chân hôn mê thì dì của Mộc Mộc, Liễu Mi đang đứng ngồi không yên ở trong nhà Mộc Mộc chờ đợi.
Cục Bột ngồi trong vòng tay bà ngoại, kêu ‘bà bà’, vẫy tay nhỏ với bà dì, tiếc rằng bà dì ngó lơ bé.
Cục Bột ngẩng đầu nhìn bà ngoại, tiếc rằng bà ngoại lo lắng cho em gái nên cũng lơ cô bé, ngược lại đưa bé sang cho ông ngoại ngồi bên cạnh bế, bà an ủi ôm vai em gái mình:
“Em đừng lo, đã nhiều năm như vậy, bất kể như thế nào cũng nên có kết quả.”
Trên mặt Liễu Mi vẫn tràn đầy sầu muộn, con trai của bà ấy, đứa con trai hoạt bát đáng yêu năm đó rốt cuộc còn sống hay không?
Con còn sống thì bà ấy vẫn còn cơ hội bù đắp tình thân bị mất mấy năm qua, nếu con trai bất hạnh qua đời, Liễu Mi nghĩ mình sẽ sống trong áy náy cả đời.
"Chị, chị nói xem, có thể tìm được thằng bé không? Nó sẽ hận em chứ? Có khi nào không muốn nhận em không?” Liễu Mi căng thẳng nhéo ngón tay mình.
Đúng lúc này, điện thoại của mẹ Mộc Mộc reo chuông.
Tay Liễu Mi đang cầm tay chị mình bỗng chốc siết chặt.
Mẹ Mộc Mộc thấy là do con gái gọi tới cũng có chút khẩn trương, nhận điện thoại:
“Alo? Mộc Mộc, tình huống thế nào? Tìm được không?”
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, mẹ Mộc Mộc trợn tròn hai mắt:
“Con nói sao? Thật hay giả?! Xác định chưa???”
Khi nghe Mộc Mộc nói vị đạo trưởng kia chính là con trai của em gái mình, thứ đầu tiên hiện ra trong đầu mẹ Mộc Mộc là: Không lẽ là kẻ lừa đảo?
Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?! Vừa lúc em gái tìm con trai, đúng dịp nghe nói đạo trưởng Đạo Chân bói linh nghiệm, trùng hợp Mộc Mộc tìm đến nhờ bói toán, rồi lại tình cờ làm sao Đạo Chân chính là con trai của em gái?
Kịch bản phim truyền hình cũng không máu chó như vậy, bà ấy cho rằng có lẽ đây là âm mưu.
Có lẽ Mộc Mộc là con mồi trong vụ này, nên biết vì sản nghiệp gia đình chồng của em gái, những kẻ mất trí phát cuồng kia có thể làm bất kỳ chuyện gì.
Mẹ Mộc Mộc không thấy tận mắt pháp thuật kiểm tra thân thuộc thần kỳ nên tự nhiên tỏ vẻ hoài nghi.
Không ngờ con gái không đứng về phía bà ấy, ngược lại nói:
“Nếu bên mẹ không tin thì lại đây ngay đi, chúng ta trực tiếp đến bệnh viện xét nghiệm DNA, vậy là không có vấn đề rồi chứ?”