Xét nghiệm! Đương nhiên phải xét nghiệm!
Mẹ Mộc Mộc nhìn Liễu Mi dường như nghe được vài điều mà lộ biểu cảm kích động, lập tức quyết định, kêu Mộc Mộc trực tiếp đưa người đến bệnh viện Vân Hoa, anh của Mộc Mộc là bác sĩ ở đó, để anh ta xét nghiệm thì bà ấy mới yên tâm.
Mẹ Mộc Mộc dặn dò chồng chăm sóc cho cháu gái, dưới ánh mắt lưu luyến của Cục Bột, bà ấy kéo Liễu Mi nhanh chóng ra khỏi cửa.
Bà ấy vừa đi vừa nói cho Liễu Mi biết nội dung Mộc Mộc báo qua điện thoại.
Sự tình trùng hợp thành như vậy, Liễu Mi đương nhiên cũng hoài nghi.
Nhưng Liễu Mi vẫn muốn đi bệnh viện gặp đối phương có đúng là người bà ấy muốn tìm không. Dù sao mấy năm nay Liễu Mi đã thất vọng quá nhiều lần, thất vọng thêm một lần nữa cũng không sao.
Hai người vội vàng chạy tới bệnh viện, anh của Mộc Mộc đã chờ ở bên ngoài, nhóm người Mộc Mộc cũng đến.
Ánh mắt của Liễu Mi thoáng chốc dừng lại ở một người mặc áo đạo sĩ.
Liễu Mi đã sắp sáu mươi tuổi, bỗng cảm thấy nhịp tim của mình đập hơi nhanh.
Liễu Mi bước tới trước thật chậm.
Không cần xem kết quả xét nghiệm làm gì, cảm giác, trái tim mách bảo với bà ấy rằng đó là con trai của mình!
Mẹ của Mộc Mộc cũng sửng sốt.
Công nhận, nhìn thoáng qua thì Liễu Mi và đạo trưởng Đạo Chân không có chỗ nào giống nhau.
Nhưng khi Liễu Mi lại gần, hai người đứng chung một chỗ, con mắt và lông mày của cả hai giống hệt.
Chẳng qua một người thì khí chất thanh thoát nhẹ nhàng, một người quanh năm nét mặt sầu khổ nên thoạt nhìn không giống nhau, Mộc Mộc đã gặp hai người rồi cũng không nhận ra.
Nhưng vẫn cần làm xét nghiệm DNA, đây là xác nhận cuối cùng, nhà chồng của Liễu Mi cần bản báo cáo xét nghiệm này.
Vì có anh của Mộc Mộc nên chỉ có hai tiếng là ra kết quả.
Hai mẹ con gặp mặt đều có chút xấu hổ, không biết nói cái gì cho phải.
Hai người ngồi trong chòi ở bên ngoài bệnh viện, những người khác biết điều rời đi, cho họ có không gian ở chung.
“Con mấy năm nay thế nào?” Liễu Mi mở miệng trước.
Đạo Chân sờ ngực, có một cảm giác kỳ lạ, đây là mẹ của hắn.
Hắn nghiêm túc trả lời:
“Con sống rất tốt, sư phụ đối xử với con giống như con ruột, dạy tất cả bản lĩnh cho con, con không chịu khổ gì.”
Đạo Chân nói như thế khiến Liễu Mi cảm thấy nhẹ lòng một chút.
Những năm gần đây, Liễu Mi sợ nhất chính là đứa nhỏ đang chịu khổ, bình thường xem tin thời sự bọn nhỏ bị lừa bán, đứt tay què chân thì Liễu Mi không dám nhìn. Bà ấy thường xuyên làm từ thiện, chính là vì cầu ông trời phù hộ con trai mình được sống khỏe mạnh.
Liễu Mi lại hỏi:
“Vậy con còn nhớ chuyện lúc trước không?”
Đây là điều Liễu Mi luôn thắc mắc: Tại sao con trai năm tuổi rồi mà bị lạc? Tại sao không về nhà?!
Đạo Chân vẻ mặt lạnh nhạt: “Lúc con bị sư phụ cứu thì phát sốt, sau khi tỉnh lại không còn nhớ gì nữa.”
Lúc Đạo Chân mới nhìn thấy Liễu Mi, thật ra trong lòng hiện lên một cảm giác quen thuộc, trong đầu tựa hồ hiện lên mấy ký ức, nhưng hắn không nói ra.
Đạo Chân nói nhẹ tênh, nhưng Liễu Mi lại vẻ mặt đau lòng.
Cho dù đến đạo quan không chịu khổ, thời gian đi lạc kia đến mức bị bệnh phát sốt thì chắc chịu khổ, chẳng qua con trai quên mất.
Bên kia.
Trong lúc Đạo Chân trình diễn cảnh mẹ con gặp lại nhau.
Chồng của Mộc Mộc, Dương Minh cứng ngắc nằm ở trên giường không cách nào động đậy, trơ mắt nhìn mẹ mình nghênh đón một bà già mặc đồ cũ nát, chống nạng vào cửa.
Mẹ cung kính hỏi bà già kia:
“Ngụy bà bà, con trai của tôi bị trúng tà hả?”
“Ư ư ô!” Dương Minh muốn nói cái gì đó, hung tợn nhìn chằm chằm cái gọi là Ngụy bà bà này.
Dường như Ngụy bà bà chú ý đến ánh mắt của Dương Minh, nở nụ cười tràn đầy ác ý, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn bà Dương:
“Đúng vậy, con trai của bà trúng tà! Xem tình huống là bên vợ của cậu ta có chuyện.”