Vẻ mặt bà Dương hiểu ra, tức giận nói:
“Không ngờ là nhóm Mộc Mộc làm, quá đáng! Tôi chỉ muốn có một đứa cháu trai, vậy mà họ hại con trai của tôi!"
“Ư ư!” Dương Minh muốn nói với mẹ mình rằng không phải như vậy, thần bà này không phải là người tốt!
Nhưng Dương Minh không cách nào động đậy, cũng nói không ra một chữ nào.
Lúc anh của Mộc Mộc cầm báo cáo giám định đi ra, mọi người bản năng nín thở.
Anh Mộc Mộc đưa báo cáo giám định cho Liễu Mi, bà ấy nhận lấy, trực tiếp nhìn trang cuối mấu chốt nhất. Khi thấy trên tờ báo cáo ghi rõ quan hệ máu mủ là 99,99% thì Liễu Mi rơi nước mắt.
Tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng bà ấy chờ được ngày này!
Liễu Mi bản năng kéo cánh tay Đạo Chân:
“Con trai, mau cùng mẹ về nhà!”
Nói xong liền kéo Đạo Chân đi.
Đạo Chân có vẻ luống cuống.
Hắn thật sự cứ như vậy tìm được thân nhân? Ngoài người ‘mẹ’ này ra, còn có người thân khác trong nhà?
Mẹ Mộc Mộc mặc dù thông cảm cho hành động của em gái, nhưng vẫn kéo lại Liễu Mi tâm trạng kích động:
“Em, nhà của em phiền phức chỉ có chồng và con gái em là thật lòng ngóng trông con trai em trở lại.”
Liễu Mi ngẩn ra, lẩm bẩm: “Đúng vậy. . . A Sâm nhà em không trở lại thì họ sẽ có cơ hội thừa kế gia sản. Em luôn hoài nghi năm đó tại sao A Sâm đi lạc!”
Hoắc Sâm là cái tên vốn có của đạo trưởng Đạo Chân.
Cố Khanh nghe đến đây thì cảm thấy cảnh này hơi bị quen.
Bản thân cô lúc trước cũng là bị người ta trộm đi, là bác gái cả Khương Dung tìm người bắt cóc!
Nếu tình huống của Đạo Chân giống như cô, vậy thì người nhà của hắn rất đáng ngờ.
Thảo nào cô và Đạo Chân nói chuyện hợp như vậy, thì ra là "đồng bệnh tương liên".
Đạo Chân không hứng thú với cái gọi là gia sản, làm một đạo sĩ, hắn theo đuổi chính là đại đạo, là bản thân tu luyện.
Hơn nữa, thân là thầy bói, mấy người giàu còn phải xin nhờ hắn giúp.
Nghe Liễu Mi nói hắn là con của nhà họ Hoắc, chính Đạo Chân cũng sửng sốt.
Lão gia nhà họ Hoắc, theo quan hệ huyết thống thì hẳn là ông nội ruột của Đạo Chân, từng nhờ bạn kiếm Đạo Chân xem bói giúp. Nhưng hôm đó trùng hợp Đạo Chân đã đủ chín quẻ, thầm than một tiếng "Vô duyên", sau đó từ chối ông cụ.
Vậy tức là hắn từng từ chối xem bói cho ông nội mình?
Nghĩ như vậy, thật đúng là có chút xấu hổ nhỉ?
Đạo Chân quyết định trước tiên giấu nhẹm chuyện này, chờ khi nào hắn hiểu rõ tình huống nhà họ Hoắc rồi tính.
Bởi vì Liễu Mi lôi kéo Đạo Chân mãi không chịu buông, cũng không chịu quay về nhà họ Hoắc. Cuối cùng đoàn người đi nhà Mộc Mộc trước.
Bởi vì Cố Khanh có mặt ở đây giúp đỡ nên cũng được Liễu Mi, gia đình Mộc Mộc biết ơn, mời cô về nhà họ ăn cơm.
Không ngờ rằng đơn giản là ăn bữa cơm tối vậy mà xảy ra chuyện.
Tình huống lúc ấy là, Mộc Mộc đang cùng người trong nhà miêu tả tình huống cô ta đi tìm Đạo Chân hỗ trợ tìm người, lược sơ chuyện Đạo Chân bị cắn ngược hôn mê, chỉ nói là bói toán không thể tự bói cho mình nên nhờ Cố Khanh giúp.
La bàn tìm người của Cố Khanh, phương pháp xét nghiệm máu thần kỳ đều khiến mẹ Mộc Mộc và Liễu Mi kinh hô liên tục.
Tìm được con trai, hơn nữa biết con trai có bản lĩnh lớn như vậy, Liễu Mi là người vui vẻ nhất.
Tuy rằng hai người hiện tại còn có chút xa lạ, con trai chưa gọi bà ấy một tiếng mẹ, nhưng Liễu Mi đã rất thỏa mãn.
Khi tất cả mọi người đang vui thì đột nhiên cạch một tiếng.
Mộc Mộc ôm bụng, đũa trong tay rơi xuống đất.
“Con bị sao thế?” Mẹ Mộc Mộc nhanh chóng dìu con gái, phát hiện trong làn da con gái của mình tựa hồ phồng lên một cục nhỏ, còn liên tục di động.
Khiến mẹ Mộc Mộc cảm thấy sởn gai ốc là, bàn tay dìu con gái của mình cũng nổi lên một đống cục u.
Bà ấy cảm giác có thứ gì đó ở trong thân thể của mình không ngừng di động. . .
“Các người đừng tới đây!” Mẹ Mộc Mộc quát lớn một tiếng, ngăn những người khác lại gần.