Bé gái ở trong ngực cha Mộc Mộc nhìn mẹ mình thích nhất và bà ngoại đau đớn ngã xuống đất, bé bị dọa sợ, nhịn không được khóc toáng lên.
“Mẹ, bà ngoại, hu hu, con muốn mẹ! Con muốn bà ngoại!” Cô bé vươn tay hướng mẹ và bà ngoại.
Cố Khanh cùng Đạo Chân cũng phát hiện mẹ con Mộc Mộc khác lạ, vội kêu Liễu Mi và cha Mộc Mộc ôm bé gái cách xa một chút.
Cố Khanh lấy ra Hạnh Hoàng Kỳ bao phủ hai mẹ con, phòng ngừa thứ trong thân thể bọn họ lan tràn ra, cô dùng linh lực dựng lên một lớp bảo hộ.
Đạo Chân vận chuyển linh lực khắp người, tiếp đó ra hiệu Cố Khanh thả mình vào kết giới Hạnh Hoàng Kỳ.
Liễu Mi sợ con trai gặp nguy hiểm muốn ngăn cản, nhưng bên trong chính là chị ruột và cháu gái ruột của bà ấy, chọn sao cũng không được, nên bà ấy không nói, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện bọn họ đều không sao.
May mắn, sau khi đi vào, tình huống Đạo Chân vẫn bình ổn.
Đạo Chân kiểm tra Mộc Mộc và mẹ cô ta, cau mày, lấy kim bạc ra đâm vào một cục u trên người mẹ Mộc Mộc. Lúc Đạo Chân rút kim bạc ra, có một con sâu nhỏ giống như sợi chỉ màu đỏ không ngừng vặn vẹo.
"Là cổ trùng!" Đạo Chân nói.
Cố Khanh chán ghét nhìn thoáng qua, bổ sung: “Là Huyết Cổ!”
Huyết Cổ, đúng như tên gọi, sống dựa vào máu thịt. Cần mẫu trùng người nắm giữ "Xử phạt", Huyết Cổ ngủ say trong cơ thể con người mới có thể thức tỉnh, bắt đầu cắn nuốt máu người.
Chỉ cần tiếp xúc, trùng hợp chỗ tiếp xúc có vết thương là Huyết Cổ có thể chui vào thân thể của một người khác.
Mẹ của Mộc Mộc mấy hôm trước lúc nấu cơm sơ sẩy cắt trúng ngón tay.
Cố Khanh hỏi:
“Đạo trưởng Đạo Chân, anh biết giải cổ không?”
Mặt Đạo Chân lộ vẻ khó xử:
“Tôi biết làm. Nhưng Huyết Cổ sinh sản cực nhanh, mà tôi cứu chữa một người ít nhất cần ba ngày "
Ý tứ là, nếu không có cách khống chế Huyết Cổ trong thân thể người còn lại, có thể ba ngày sau, mạng người kia sẽ không còn.
Sắc mặt mẹ Mộc Mộc tái nhợt:
“Cứu cứu con gái của tôi trước!”
Lúc này bày ra sự vĩ đại tình thương của mẹ.
Trên mặt Đạo Chân không thể ức chế lộ ra bi thương, hắn vốn tưởng rằng, hôm nay hắn tìm được thân nhân, là một chuyện vui lớn. . .
Cố Khanh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cắt đứt cảnh tình mẹ bao la hy sinh tất cả này, cô vỗ vai Đạo Chân:
“Trời, tôi còn tưởng có chuyện gì chứ.”
Cố Khanh lấy ra một lá bùa huơ trước mặt Đạo Chân:
“Đố anh, biết đây là bùa gì không?”
Đạo Chân trơ mắt nhìn Cố Khanh dán một tấm bùa Hóa Đá lên người mẹ Mộc Mộc, biến bà ấy thành một khối đá hình người.
Đúng vậy! Bùa Hóa Đá lại lập công!
Huyết Cổ sinh tồn dựa vào cái gì? Hút máu!
Một tấm bùa Hóa Đá dán vào, máu thịt toàn thân đều tạm thời hóa đá, sâu kia không có máu để hút thì phải ngủ đông thôi.
Đương nhiên, muốn lấy hết cổ trùng ra khỏi người vẫn cần Đạo Chân ra tay, Cố Khanh chỉ phụ trách cung cấp bùa Hóa Đá cam đoan mẹ Mộc Mộc trong vòng ba ngày không chết.
Nói về cổ trùng, trong đầu Cố Khanh từng hiện ra phương pháp nuôi cổ, giải cổ. Nhưng chỉ giải quyết được một, hai con sâu, còn loại cổ trùng rậm rạp sinh sôi cực nhanh như Huyết Cổ, không đến lúc bất đắc dĩ thì Cố Khanh từ chối học tập, chỉ nhìn một đống sâu đã khiến người mắc bệnh sợ rậm rạp.
Thấy mẹ Mộc Mộc lập tức hóa thành tượng đá, Liễu Mi và cha Mộc Mộc suýt xông lên, sau khi nghe Đạo Chân giải thích mới biết được đây là vì kéo dài thời gian cứu mạng mẹ Mộc Mộc, hai người tiếp tục yên lặng dỗ dành đứa nhỏ.
Nâng tượng mẹ Mộc Mộc qua một bên, để Mộc Mộc nằm dưới đất, Đạo Chân chuẩn bị giải cổ. Trong bụng Mộc Mộc còn có em bé, nếu không kịp thời giải cổ, phỏng chừng đứa nhỏ qua một ngày sẽ chết.
Huyết Cổ hòa tan trong máu, lại số lượng đông đảo, lấy ra từng con là không thực tế.