Đạo Chân dùng cách kết hợp y thuật và pháp thuật.
Cho Mộc Mộc ăn một viên đan dược trước, có thể tạm thời dịu lại trạng thái cổ trùng bò lúc nhúc, chúng nó sẽ không tiếp tục sinh sản.
Sau đó lấy ra một đống kim bạc, phong lại toàn thân Mộc Mộc, không cho cổ trùng tự do di động.
Trước tiên xử lý phần thân của Mộc Mộc, nơi này có một sinh mệnh nhỏ, cần ưu tiên sinh mệnh nhỏ. Tứ chi thì tạm gác lại sau.
Đạo Chân lấy một bình ngọc ra khỏi ngực, mở nắp ra, nhỏ một giọt tinh huyết vào trong, rồi đặt miệng bình gần mũi của Mộc Mộc.
Làn hương thơm thoang thoảng bay ra từ cái bình.
Cố Khanh nhìn thao tác chuyên nghiệp này, nhíu mày, một đệ tử Đạo gia chính thống tại sao quen thuộc với cách giải trừ cổ thuật như vậy?
Mùi thơm từ bình ngọc giống như ngòi dẫn thu hút Huyết Cổ nấp trong máu nhanh chóng di chuyển về phía miệng mũi của Mộc Mộc.
Một đám cục u mang theo từng sợi đỏ, trông rất kỳ dị.
Cảm giác tới đây là đủ, Đạo Chân xoay mặt Mộc Mộc dán xuống đất, sau đó ném bình ngọc xuống sàn.
Mùi thơm khuếch tán, Mộc Mộc ọc ra một bãi màu đỏ, lúc nhúc như sợi tơ. Những Huyết Cổ này lăn lộn trong bãi chất lỏng mùi thơm, dần to ra.
Đạo Chân bởi vì mất đi một giọt tinh huyết, phản ứng chậm chạp hơn nhiều. Cố Khanh dùng linh lực châm lửa ném xuống đất, đốt Huyết Cổ thành nắm tro tàn.
Đạo Chân nhìn sắc mặt Mộc Mộc thoải mái hơn, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Biện pháp hấp dẫn Huyết Cổ tốt nhất chính là dùng máu ẩn chứa càng nhiều linh lực dụ chúng nó ra khỏi thân thể, sau đó một hơi đốt chết.”
“Tôi hiện tại mất đi một giọt tinh huyết, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mới có thể giải quyết tiếp phần sau.”
Cố Khanh xem Đạo Chân dường như định một mình giải quyết:
“Anh chưa từng nghĩ tìm Bộ Đặc Dị giúp sao?”
Tinh huyết tương đương với máu có tinh hoa nhất trong cơ thể con người, người tu luyện mất đi một giọt tinh huyết là mất một phần tu vi, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới bổ lại được.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao rõ ràng Cố Khanh ở chỗ này, nhưng Đạo Chân không nhờ cô giúp.
Lãng phí vài giọt máu vì người không thân quen là điều mà người bình thường khó thể làm được.
Nhưng nếu như tìm thêm vài người của Bộ Đặc Dị để chia sẻ một chút, không chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết, tu vi hao tổn cũng sẽ không quá lớn, cớ sao không làm?!
Đạo Chân nghe vậy hơi động lòng, nhưng nhớ năm xưa sư phụ nói, không nên tùy tiện tìm người hỗ trợ, phải dựa vào chính mình giải quyết mới là rèn luyện.
Nghĩ đến chuyện này liên quan đến hai mạng người, không tìm được cổ sư ở sau màn, tình huống khẩn cấp, hắn liền gật đầu với Cố Khanh: “Kính xin đạo hữu giúp tôi liên lạc một chút.”
Trời ạ, Đạo Chân vậy mà không có phương thức liên lạc của Bộ Đặc Dị!
Cố Khanh gọi điện thoại, báo chuyện ở đây cho anh trai Tạ Giác.
Biết được có cổ sư hại người, Tạ Giác trầm ngâm một lát, trực tiếp từ tổng bộ điều ra một bình máu yêu.
Máu ẩn chứa linh lực thì không biết dùng máu yêu có được không? Nếu không được thì kêu người Bộ Đặc Dị địa phương ‘hiến máu nghĩa vụ’, xong chuyện lại tìm Thiên Nhất Quan trả thù lao.
Như vậy cũng tốt, một lần giải quyết, cũng không cần Cố Khanh cung cấp bùa Hóa Đá khiến người ta hóa đá ba ngày, hóa đá lâu không biết có để lại di chứng gì không.
Trong lúc Đạo Chân nghỉ ngơi khôi phục thể lực.
Bộ Đặc Dị đã dùng thời gian nhanh nhất mang theo máu yêu và nhân viên tới nơi.
Tiếp theo là thực nghiệm, phát hiện máu yêu cũng có thể hấp dẫn cổ trùng, tới bước học cách giải trừ cổ trùng ngay tại chỗ.
Ngoại trừ Cố Khanh ra, Tạ Giác còn có Khương Mặc Ngôn, bao gồm tất cả chi nhánh Bộ Đặc Dị thành phố Hoành có mặt tại đây, tất cả đều mắt sáng rực nhìn Đạo Chân: Cổ trùng! Bọn họ chưa được thấy vật thực bao giờ, đã trừ một đống quỷ quái, nhưng chưa từng có cổ xuất hiện ở chỗ của họ.