Cha của người đàn ông xem như trùm một phương, biết con trai bị tính kế, trực tiếp mời Thiên Nhất Quan đến hỗ trợ.
Lúc ấy xuống núi giúp chính là sư phụ của Đạo Chân, đạo trưởng Dư Nhất.
Khi ấy đạo trưởng Dư Nhất biết y thuật, biết pháp thuật, nhưng không rành về cổ thuật.
Thế là bọn họ đặt một cái bẫy.
Lợi dụng sự tín nhiệm của cô gái người Miêu đối với người yêu, dụ cô ta vào trận pháp do đạo trưởng Dư Nhất bố trí, mê hoặc cô ta nói ra phương pháp giải cổ.
Tất nhiên họ đã thành công.
Nhưng khoảnh khắc giải trừ tình cổ, cô gái người Miêu bị cắn ngược mãnh liệt, từ một thiếu nữ thanh xuân biến thành một bà già da mặt nhăn nheo.
Tức là, thần bà đã ở trong hình hài tuổi già sức yếu này hai mươi bảy năm.
Suốt hai mươi bảy năm, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp lại mang khuôn mặt bà già, dù là ai cũng sẽ trở nên biến thái, huống chi là cô gái người Miêu vốn đã quá mức thiên chấp!
Bà ta bị thương, trong hai mươi mấy năm trước chỉ có thể dựa vào chậm rãi mê hoặc người khác kiếm sinh cơ để bảo dưỡng.
Gia đình người đàn ông hại bà ta quen người Thiên Nhất Quan nên tự nhiên có mấy thứ như bùa hộ mệnh, khiến bà ta tạm thời không thể động đến bọn họ.
Bà ta ngủ đông nhiều năm như vậy là vì tìm cơ hội trả thù!
Nhưng khi bà ta được bà Dương cho biết Thiên Nhất Quan có đệ tử tới nơi này thì không kiềm được nữa!
Tại sao bà ta lại chọn nhà Dương Minh.
Đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng cũng không hoàn toàn là tình cờ.
Năm xưa, người đàn ông khiến thần bà vừa yêu vừa hận đó họ Hoắc.
Tức là người cha về mặt sinh lý học của Đạo Chân.
Tức là dượng của Mộc Mộc. Đối phó với đạo sĩ Thiên Nhất Quan, còn có thể gây phiền toái cho người có liên quan nhà họ Hoắc, cớ sao không làm?
Chuyện Đạo Chân mất tích năm xưa thì không liên quan gì tới thần bà, lúc ấy bà ta chạy trốn xuống làng quê để dưỡng thương.
Đạo trưởng Dư Nhất lúc ấy đều biết Hoắc lão gia, cha của Đạo Chân là Hoắc Dư, khi nhìn thấy Đạo Chân bộ dạng ăn mày liền nhận ra là con của ai.
Nhưng ông ấy xem tướng mạo của Đạo Chân, duyên cha mẹ nông, nếu đưa về nhà hoặc là bị biết thân thế, e rằng sẽ có nguy hiểm tính mạng.
Bởi vậy đạo trưởng Dư Nhất thu Đạo Chân làm đệ tử, trước khi hắn học đủ bản lĩnh thì không cho phép xuống núi, luôn giữ kín thân thế của hắn.
Nhưng đạo trưởng Dư Nhất có tiết lộ đôi chút cho Hoắc lão gia. Khi ông cụ biết cháu nội của mình có duyên với Đạo môn, vô duyên với thương nghiệp thì từ bỏ ý định đón đứa nhỏ về, chỉ là âm thầm lặng lẽ chú ý.
Vì an toàn của Đạo Chân, ông cụ mặc kệ vợ chồng con trai cả tìm con, không cho chút gợi ý nào. Dù con trai xin giúp đỡ, ông cụ cũng từ chối ngay.
Nhóm người Liễu Mi không biết những chuyện này.
Liễu Mi thấy chuyện nhà Mộc Mộc đã giải quyết xong, muốn gọi điện thoại cho chồng và con gái báo cho biết tìm được Tiểu Sâm rồi.
Không ngờ con gái gọi điện thoại cho Liễu Mi trước.
Cô con gái này là em của Tiểu Sâm, rõ ràng là con gái nhưng từ nhỏ đến lớn đã rất có đầu óc kinh doanh, rất được ông cụ thích.
Con gái học Quản trị Kinh doanh trong trường đại học, sau khi tốt nghiệp thì vào công ty.
Ông cụ dường như có xu hướng muốn giao công ty cho chồng Liễu Mi rồi truyền lại cho con gái bà ấy.
Chẳng qua vì là con gái nên ông cụ còn đang do dự.
Liễu Mi từng nghe con gái lén nói ông nội hỏi cô ấy sau này muốn lấy chồng hay kén rễ.
Đây quả thực như là đang hỏi cô ấy có muốn kế thừa công ty hay không!
Con gái lúc ấy còn chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này nên đánh trống lảng.
Nhưng hiện tại Tiểu Sâm đã trở lại, nhà họ Hoắc sẽ như thế nào?
Liễu Mi chưa kịp làm rõ suy nghĩ rối rắm chợt nghe giọng của con gái mang theo tiếng khóc: “Mẹ ơi, cha mất tích rồi!”
Mất tích?