Anh phong cảnh nửa đời người, có vợ, có con trai con gái, còn tôi thì như chuột thối trong cống ngầm trốn nhiều năm như vậy. Chỉ có một mạng của anh là không đủ!
Thần bà nhếch miệng cười với Hoắc Dư:
“Để tôi nói cho anh biết một tin tức mà anh tuyệt đối không biết nhé?”
“Đồ đệ của thằng già trụi lông Thiên Nhất Quan đó đến đây, anh biết không? Ha ha ha, anh nhất định không biết đó là ai!”
Thần bà lấy ra một tấm gương đồng, cắn rách ngón tay bôi lên người, sau đó niệm chú ngữ, trên người bà ta tỏa làn khói đen.
Mặt gương trong tay bà ta lóe tia sáng, xuất hiện hình ảnh.
Hoắc Dư trợn mắt há hốc mồm nhìn, vợ Liễu Mi mang theo một người mặc áo đạo sĩ gặp mặt cha mình.
Nhìn vợ có động tác thân thiết với người mặc áo đạo sĩ, kết hợp lời nói bỏ lửng của thần bà, Hoắc Dư đã suy đoán ra thân phận của đối phương:
“Người người đó là con trai của tôi? Hoắc Sâm?!”
Thần bà gật đầu, cười hỏi:
“Có phải là rất kỳ diệu không? Khi cha con gặp nhau là ngày cả gia đình cùng xuống Suối Vàng, thật sự là cốt truyện hoàn mỹ!"
Hoắc Dư còn muốn nói cái gì đó, thần bà vung tay lên, cả người ông ấy cứng ngắc.
Gia đình Mộc Mộc đã biết tin Hoắc Dư mất tích.
Mộc Mộc đang cùng Dương Minh thương lượng chuyện ly hôn.
Vừa nghe được tin dượng mất tích, cả nhà Mộc Mộc vội chạy tới nhà họ Hoắc.
Trong lúc vội vàng, sau khi lái xe đi mới phát hiện Dương Minh vốn nên ở lại bệnh viện cũng ngồi trên xe.
Dương Minh cười khổ nói:
“Tôi thần bà kia cũng hại cả nhà tôi, tôi đã gặp qua mụ ta, muốn giúp một chút.”
Vốn cảm thấy Dương Minh và nhà bọn họ đã không còn quan hệ, bọn họ muốn đưa Dương Minh trở về, nghe được câu nói cuối cùng của anh ta, bọn họ do dự một lúc cuối cùng vẫn mang anh ta cùng đi nhà họ Hoắc.
Đợi khi đến nhà họ Hoắc, họ được cho biết Đạo Chân đã tính ra vị trí đại khái của thần bà, mang theo Hoắc lão gia, Liễu Mi và Hoắc Nhạc chạy tới vị trí ngọn núi kia.
Gia đình Mộc Mộc nghĩ cô ta còn mang thai, nên để cô ta ở lại nhà họ Hoắc chờ tin tức, cha Mộc Mộc chở mẹ cô ta và Dương Minh đã được kiến thức thủ đoạn của thần bà đuổi theo đi.
Mẹ Mộc Mộc âm thầm gửi tin nhắn cho Liễu Mi, sau đó giả vờ như không có chuyện gì thúc giục cha Mộc Mộc đuổi theo.
Liễu Mi nhận được tin nhắn, xem nội dung xong nhíu mày thì thầm với Đạo Chân, tiếp tục lái xe đi hướng ngọn núi thần bà ẩn náu.
Lúc này.
Tạ Giác dẫn dắt người của Bộ Đặc Dị cũng sắp đến cửa hàng.
Bởi vì đi theo bộ trưởng tổng bộ cùng làm nhiệm vụ, mấy thành viên bình thường của Bộ Đặc Dị siêu hưng phấn. Dưới sự nhắc nhở của Tạ Giác, họ kiểm tra trang bị của mình một lần nữa, đối thủ là một cổ sư, cho nên không thể thiếu công kích bằng lửa.
Thần bà có chút bản lĩnh.
Cửa hang bố trí rất nhiều tầng phòng ngự, Tạ Giác cũng không tùy tiện tiến công.
Bởi vì anh ấy nhìn thấy trong hang đột nhiên chạy ra một con nhện to bằng nắm tay, tựa hồ là đi dưới chân núi đưa tin.
Nghĩ đến phỏng chừng phía sau còn có người đến, Tạ Giác liền để cho người tạm không hành động.
Không bao lâu sau, dưới chân núi có người chậm rãi đi lên.
Đạo Chân đỡ Liễu Mi, hai vệ sĩ nâng Hoắc lão gia.
Vừa rồi con nhện kia truyền tin, bảo bọn họ đi lên, không được mang theo người khác, nếu không sẽ trực tiếp giết Hoắc Dư.
Lo lắng đến thân thể già nua của Hoắc lão gia, vệ sĩ nâng người lên rồi mới rời đi.
Đương nhiên, nói là rời đi, kỳ thật chỉ là mai phục cách đó không xa, tùy thời chuẩn bị xông lên giúp.
Hoắc lão gia đi tới vị trí cửa hang, cất giọng nói: “Chúng tôi tới rồi.”
Cấm chế ở cửa hang lặng lẽ tan biến.
Hoắc lão gia đi trước, đến tuổi của ông cụ thì không còn sợ gì nữa.
Mới rồi trên xe Liễu Mi được Hoắc lão gia cho biết về cô gái người Miêu, lúc này bà ấy hơi trầm mặc đi theo Đạo Chân vào hang núi.