Trước khi Đạo Chân vào hang dường như cố ý vô tình liếc hướng nhóm Tạ Giác, lắc người một cái làm rơi một hạt châu ở vị trí cửa hang.
Ba người đi vào, cấm chế ở cửa hang lại phục hồi.
Tạ Giác mang theo nhóm người đã dán bùa Ẩn Hơi Thở tiến lên, nhìn một hạt châu đỏ dưới đất, cười khẽ:
“Vốn còn tưởng rằng cần bạo lực phá vỡ cấm chế, làm vậy thì sẽ kinh động người bên trong. Hiện tại đã có người giúp chỉ đường, tiện lợi hơn nhiều.”
Xem ra, Đạo Chân ngoại trừ bói toán giải cổ, ngay cả trận pháp cũng biết đôi chút.
Cố Khanh cảm thán, sau đó nhìn anh trai giống như rút tơ bóc kén, âm thầm mở ra từng lớp cấm chế.
Lúc này mọi người đã gặp nhau trong hang.
Khác với bộ dáng bà lão già lúc trước, sau khi nhóm người Hoắc lão gia tiến vào, nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc trang phục người Miêu, giống hệt hai mươi bảy năm trước.
Trong cổ trùng có loại giúp tạm thời khôi phục vẻ ngoài, chẳng qua tương đối khó nuôi, hơn nữa thời gian khôi phục quá ngắn.
Nếu như không phải đang trong giờ phút quan trọng như vậy, thần bà sẽ không nỡ sử dụng.
Nhìn gương mặt xinh đẹp như mận đào của bà ta, trên mặt Hoắc lão gia tràn ngập chán ghét: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?! Chuyện năm đó lẽ nào cô không nhận thức được sai lầm của mình sao?!”
Dường như bị kích thích, thần bà hét lên the thé:
“Tôi không sai! Là các người sai! Các người hại tôi, hủy hoại tình yêu của tôi, còn làm hại nhà của tôi!”
Ủa?
Đạo Chân nghe được điều gì khác lạ từ miệng thần bà, hỏi:
“Nhà của bà?”
“Đúng vậy!” Thần bà chỉ vào Hoắc lão gia: “Chính là thằng già quái vật này! Hại tôi còn chưa đủ, tìm người bắt hết người trong trại chúng tôi! Tôi muốn các người chôn cùng bọn họ!”
Hoắc lão gia bình tĩnh thậm chí không thèm nhúc nhích mí mắt:
“Những người trong trại của cô lén nuôi cổ trùng, từng hại người qua đường để lấy lợi ích, tôi chỉ là báo chuyện này lên trên, làm tròn nghĩa vụ của một công dân tốt!”
Hoắc lão gia cảm thấy mình làm không sai, Nếu như những người của trại Miêu là người tốt thì sợ gì bị điều tra?
Nhưng Hoắc lão gia cảm thấy mình không sai càng dẫn đến thần bà phẫn nộ.
Thần bà lấy ra một cây sáo nhỏ, thổi ra một tiếng vang, từ trong góc tối truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Nghe được thanh âm quen thuộc, Liễu Mi vội vàng chiếu đèn pin qua, mới phát hiện chồng mình Hoắc Dư vẫn luôn ở trong góc đó, bị một con rắn khổng lồ quấn lấy toàn thân không thể nhúc nhích, trên mặt tựa hồ rất thống khổ.
Hoắc lão gia nhìn thấy cảnh này thì biểu cảm trên mặt rốt cục thay đổi: “Yêu nữ! Lúc trước tôi không nên tha mạng cho cô!”
Thần bà hừ lạnh một tiếng:
“Tôi được tha mạng bao giờ? Tôi có thể thoát khỏi đuổi giết năm đó của ông chỉ có thể nói là ông trời cho tôi cơ hội tìm các người báo thù!”
Thần bà cảm thán một câu: “Thật sự là đáng tiếc, thằng già trụi lông Dư Nhất không ở chỗ này, nếu không thì các người cùng xuống Suối Vàng là hay nhất.”
Đạo Chân chắp tay sau lưng, lặng lẽ mở ra một cái bình thuốc nhỏ, một luồng khói chậm rãi bay ra.
Thần bà dường như tự tin vào mình trăm phần trăm, quan sát Liễu Mi từ đầu đến chân:
“Vì một mụ già như mày mà Hoắc Dư không thèm tao?”
“Xem ra hắn ta mù thật rồi!” Thần bà gật gù tự khẳng định.
Liễu Mi run rẩy, không nói gì. Nhưng Liễu Mi lúc nhìn thần bà, trong mắt tràn đầy đều là xem thường. Khinh thường sự dây dưa của bà ta, khinh thường cái gọi là báo thù.
Thần bà đột nhiên cảm thấy nhàm chán.
Thần bà vươn tay ra, một con rắn nhỏ màu xanh biếc quấn quanh tay bà ta:
“Nếu là vì mày mà Hoắc Dư không chịu thích tao, vậy thì mọi thứ chấm dứt từ mày đi!”
Con rắn nhỏ xanh biếc tựa hồ nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, há miệng lộ ra răng độc, nhanh chóng táp hướng Liễu Mi Đạo Chân đứng bên cạnh!
Đúng vậy, mục tiêu của thần bà ngay từ đầu chính là Đạo Chân.
Nói thật ra, Đạo Chân vốn không am hiểu công kích.