Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 699 - Chương 700: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 700: Vô Đề

Hơn nữa lúc trước bói toán bị cắn ngược, giúp đỡ giải cổ tiêu hao một phần linh lực, nếu như không phải Cố Khanh gọi Tạ Giác mang theo máu yêu đến, phỏng chừng Đạo Chân hiện tại không có chút sức chống cự.


May mắn là Đạo Chân khó khăn tránh được rắn độc, còn bóp vào bảy tấc, giây sau, một cây đao Miêu chém về phía Liễu Mi.


Đạo Chân vội vàng đẩy Liễu Mi ra, bản thân bị cắt trúng cánh tay.


Vết thương nhanh chóng chuyển sang màu đen.


Đạo Chân nhanh chóng nuốt vào hai viên đan dược, tuy rằng ngăn chặn độc tính lan tràn, nhưng linh lực bản thân cũng bị áp chế.


"Ha ha, vô dụng. Độc này là tao chuyên môn dùng để khắc chế những tu sĩ huyền học mấy người. Hôm nay, các người hãy chôn cùng người thân của tao đi!”


Bà ta lấy ra cây sáo, bắt đầu thổi một khúc nhạc.


Rất êm tai, nhưng nghe cảm giác có chút kỳ dị.


Trên đỉnh núi bắt đầu truyền ra thanh âm rất nhỏ, lạo xạo, dường như có thứ gì đang bò.


Ngay sau đó, dưới ánh đèn lờ mờ, Liễu Mi đỡ con trai che miệng mình lại: Trên mặt đất rậm rạp các loại bọ cạp, rết và rắn, đều tụ tập bên cạnh thần bà.


Không đợi bầy sâu rắn độc này theo tiếng sáo khống chế cắn người thì từ cửa hang bắn vào ngọn lửa, không tổn thương ai, nhưng bầy sâu rắn độc đau đớn quay cuồng trong lửa.


Nhìn thấy đám người Tạ Giác chạy tới, Đạo Chân thở phào nhẹ nhõm.


Tuy rằng hắn bày ra hậu chiêu, nhưng nếu không có nhóm Tạ Giác, hắn không biết dưới tình huống Thần Bà phát cuồng thì mình có thể đảm bảo an toàn cho ba người Liễu Mi hay không.


Thần bà nhìn thấy đám người Tạ Giác cũng sửng sốt.


Cấm chế ở cửa động là do bà ta bố trí, nếu như bị người cứng rắn phá giải thì bà ta đã có cảm ứng.


Nhưng bây giờ, không biết những người này vào đây khi nào, ngăn cản bà ta trả thù.


Cảm nhận được linh lực sung túc của nhóm người này, thần bà biết kẻ đến không có ý tốt.


"Mấy vị, tôi chỉ muốn báo thù cho cha anh người thân của mình, xin đừng nhúng tay vào!" Thần bà đảo tròng mắt, bất ngờ năn nỉ nhóm người Tạ Giác, xem ra là muốn khuyên bảo bọn họ rời đi.


Không ngờ Tạ Giác trực tiếp cự tuyệt:


“Nếu bà đang nói chuyện trại Lam Nguyệt hai mươi bảy năm trước thì tôi biết.”


Đây là vụ án mà bộ trưởng Bộ Đặc Dị cũ đã xử lý, Tạ Giác đương nhiên đã điều tra.


Quả nhiên, lời này khiến thần bà chú ý:


“Cậu biết? Vậy bọn họ đều ở đâu? Cha, mẹ, anh của tôi, và người trong trại nữa?”


Tạ Giác cũng không giấu giếm:


“Trại chủ của trại Lam Nguyệt Ô Lãng lợi dụng cổ trùng hại người cướp tiền, trong lúc Bộ Đặc Dị bắt người vẫn ngoan cố chống cự, cuối cùng đánh chết.”


“Vợ ông ta bị trồng Đồng Tâm Cổ, sau khi Ô Lãng bị đánh chết thì cũng chết theo cùng lúc.”


“Con trai của Ô Lãng là Ô Mộc bị bắt, vẫn còn nhốt trong ngục giam đặc biệt.”


“Người trong trại, ai từng hại người đều tùy vào tội khác nhau mà cân nhắc mức hình phạt vào tù cải tạo, còn lại người bình thường hoặc là người bị hại thì xóa đi một phần ký ức đưa về quê hương hoặc đưa tới các nơi.”


Nghe Tạ Giác nói, thần bà từ giận điên lên đến tỉnh táo lại:


"Thì ra là các người! Vậy vừa lúc, các người cũng ở lại chỗ này đi!”


Một thành viên trẻ của Bộ Đặc Dị theo ở phía sau không kiềm được cười khẩy một tiếng: Thần bà này mới có một mình, bọn họ có cả đội, bà ta dựa vào cái gì tự tin có thể hạ gục mọi người?


Tên thật của thần bà là Ô Đóa.


Bà ta từ sau lưng lấy ra một chiếc gương bằng đồng.


Cố Khanh nhíu nhíu mày, khói đen cuồn cuộn trên gương này khiến cô có cảm giác rất tệ.


Chỉ thấy Ô Đóa lấy ra một con dao nhỏ cứa cổ tay, máu tươi liền chảy xuống gương đồng, bị nhanh chóng hấp thu.


Sau đó gương bộc phát ra khói đen nồng đậm, bao phủ tất cả mọi người.


Khuôn mặt Ô Đóa càng thêm tái nhợt, nhưng ý cười trên mặt lại càng tươi.


Nhóm người Cố Khanh nhìn bốn phía, nhịn không được mở to hai mắt, bầy sâu rắn độc lúc trước bị thiêu cháy phục hồi như cũ trong làn khói đen này, hơn nữa hình thể tăng vọt gấp đôi.


Bình Luận (0)
Comment