Trong mắt nhóm người mẹ Uông thì Cố Khanh đột nhiên nói chuyện với bên giường Uông Thần Thần, hơn nữa lời này hiển nhiên không phải nói với "người".
Nhưng bọn họ nhìn về phía đó lại không thấy gì cả.
Quỷ hồn kia, hoặc là nói Trần Gia Hoa cười lạnh một tiếng: “Tại sao không thể quấn lấy, giữa ta và Thần Thần có giao ước!”
Trần Gia Hoa nhìn về phía Uông Thần Thần, ánh mắt dịu dàng mang theo sự tàn nhẫn: "Chúng ta đã hẹn nhau, muốn ở bên nhau cả đời.”
Xem bộ dạng thì Trần Gia Hoa quyết mang Uông Thần Thần theo cùng.
Uông Thần Thần ở trên giường nhắm mắt lại không nhìn Trần Gia Hoa, khóe mắt chảy ra nước mắt.
Mẹ Trần chen ra phía trước, sắc mặt mang theo kích động: "Gia Hoa, Gia Hoa, là con sao? Con cho mẹ thấy con đi! Mẹ nhớ con rất nhiều!”
Mẹ Trần muốn đi về phía trước hai bước, bị một vách ngăn vô hình chặn lại.
Quỷ hồn của Trần Gia Hoa dần hiện ra.
Bộ dạng không đẹp.
Trên người vẫn là bộ đồ lúc bị tai nạn xe, mặt đầy máu, chân gấp khúc mất tự nhiên, rõ ràng là bị đụng gãy.
Đây là bộ dáng lúc chết của hắn. Cố Khanh nhìn quen quỷ hồn nên không có cảm giác gì, vợ chồng nhà họ Uông, Trần, thậm chí hai cảnh sát trẻ tuổi đều bị hoảng sợ.
"Mẹ, cha." Trần Gia Hoa lộ ra một nụ cười đẫm máu: “Các người yên tâm, cho dù chết, con và Thần Thần cũng sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
Mẹ Uông trực tiếp bùm một tiếng quỳ xuống đất:
“Gia Hoa, trước kia mẹ Uông cũng đối đãi với con như con trai. Mẹ xin con, tha cho Thần Thần nhà chúng ta đi, nếu không thì hai vợ chồng già này về sau làm sao sống?”
“Con yên tâm, Thần Thần đã sớm nói với chúng tôi rồi, sau này con bé sẽ thay con chăm sóc cho cha mẹ con, nó chăm sóc bốn người đã rất vất vả, van xin con hãy tha cho nó đi!”
Trần Gia Hoa nghe xong lời này, trong ánh mắt hiện lên một tia dao động, nhưng lập tức bị kiên định thay thế: “Không được! Ta phải giữ đúng ước hẹn của chúng ta!”
Quỷ hồn không giống người, loại quỷ hồn hình thành không lâu như Trần Gia Hoa trong lòng đều là chấp niệm lớn nhất của mình trước khi chết, những cảm xúc còn lại ít ảnh hưởng được hắn.
Hiển nhiên, Trần Gia Hoa hiện tại chỉ có chấp niệm cùng Uông Thần Thần bên nhau.
"Này! Hai người ở chỗ này tự nói chuyện với nhau, đã suy nghĩ qua ý kiến của Uông Thần Thần chưa?”
“Nhà ngươi là quỷ hồn dám ở trước mặt ta nói muốn mang đi một người sống, đã hỏi ý của ta chưa?!”
Lời của Cố Khanh khiến Trần Gia Hoa tập trung cơn giận lên người cô:
“Ngươi muốn ngăn cản ta?"
Nháy mắt cảm giác một luồng âm khí ập về phía Cố Khanh.
Cố Khanh mặt không đổi sắc vận dụng linh lực bao vây mình, sức mạnh của Trần Gia Hoa ở trong mắt cô là không quá mạnh, chẳng qua cô muốn biết tại sao hắn có thể ở lại đây, còn đòi mang Uông Thần Thần đi.
Cố Khanh được linh lực bao bọc nên chẳng bị gì, ngược lại mấy người bình thường đứng ở cạnh cửa đều run cầm cập.
Trần Gia Hoa cũng phát hiện sức mạnh của mình không đủ, rõ ràng đánh không lại Cố Khanh, còn hại cha mẹ bị âm khí ảnh hưởng, hắn đành phải cố gắng thu lại âm khí.
"Ta thừa nhận ngươi lợi hại hơn ta, nhưng ngươi cũng không ngăn được ta mang Thần Thần đi.”
Trần Gia Hoa vươn tay ra: “Nhìn thấy không, đây là bằng chứng ước hẹn của chúng ta!”
Cố Khanh có thể nhìn thấy từ cổ tay Trần Gia Hoa đến cổ tay Uông Thần Thần có một sợi chỉ đỏ, đây là nhân duyên giữa bọn họ.
Nhưng bây giờ một nửa sợi chỉ màu đen, một nửa màu đỏ. Quan trọng nhất là, đường màu đỏ rõ ràng đã sắp đứt, cư nhiên còn buộc chặt vào tay Uông Thần Thần, đồng thời có một tia sự sống từ chỗ Uông Thần Thần truyền đến chỗ Trần Gia Hoa.
Xem ra Trần Gia Hoa chính là dựa vào phương pháp hấp thu sự sống của Uông Thần Thần, nên mới chỉ trong vài tháng ngắn ngủi hắn đã trở nên lợi hại như vậy.
Cố Khanh chỉ vào sợi chỉ đỏ: “Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy mình đang hấp thu sự sống của Uông Thần Thần sao?