Hôm đó thư ký bận việc đột xuất, sai một nữ trợ lý đưa văn kiện quan trọng đến văn phòng của tổng giám đốc.
Một việc rất bình thường.
Nhưng vấn đề là, nữ trợ lý kia rất xinh đẹp, cũng. . . rất tham vọng.
Ngày hôm đó, mặc dù nữ trợ lý mặc đồ tây, nhưng cố ý cởi cúc áo sơ mi, xõa tóc.
Lúc đưa văn kiện cho La Văn Sinh, cô ta còn cố ý tiến đến bên cạnh La Văn Sinh, tóc lướt qua chóp mũi La Văn Sinh, còn dùng bộ ngực cọ xát ông ta.
Rõ rành rành muốn dụ dỗ.
La Văn Sinh cũng không phải chưa từng gặp phải tình huống như vậy, trước kia ông ta không chấp nhận, bây giờ vợ chết rồi cũng vẫn không chấp nhận.
La Văn Sinh thẳng thừng cự tuyệt nữ trợ lý, còn mắng một trận.
Cô gái kia có thể ngồi vào vị trí trợ lý của thư ký tổng giám đốc đương nhiên không chỉ dựa vào khuôn mặt và vóc dáng.
Vừa thấy sự tình không ổn, cô ta lập tức xin lỗi:
“Tổng giám đốc, là lỗi của tôi! Sau này tôi cũng không dám nữa, xin tha cho tôi lần này.”
La Văn Sinh nghĩ tình cô ta vi phạm lần đầu, bình thường năng lực làm việc lại không tồi, cho cô ta cơ hội này, nhưng vẫn trừ hai tháng lương để cảnh cáo.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy chấm dứt.
Nữ trợ lý này hôm đó tan ca về nhà như bình thường.
Không ngờ sáng sớm hôm sau, cô ta bị phát hiện nhảy từ sân thượng công ty xuống, chết tươi.
Cảnh sát tới hỏi thăm, tự nhiên từ trong miệng La Văn Sinh biết được chuyện nữ trợ lý cố ý quyến rũ ông ta nhưng bị nghiêm khắc từ chối.
Xét thấy hiện trường không tìm thấy dấu vết giết người, vụ án được xác định là nữ trợ lý tự sát.
La Văn Sinh lại biết, sự thật không phải như vậy!
Vào ngày nữ trợ lý tự tử, La Văn Sinh ở trong nhà, ông ta nằm mơ.
La Văn Sinh mơ thấy quỷ hồn của Ngô Vận theo nữ trợ lý trở về nhà, sau đó bám vào trên người nữ trợ lý.
Ngô Vận khống chế thân thể nữ trợ lý đi tới sân thượng của công ty, sau đó nhảy xuống.
La Văn Sinh còn nhớ rõ, trước khi nhảy xuống, Ngô Vận khống chế thân thể nữ trợ lý làm một khẩu hình với ông ta: Ngươi là của ta.
“Nhưng tôi cảm thấy đó không phải là Ngô Vận mà tôi biết!” Đây là điều La Văn Sinh rối rắm.
Ngô Vận mà La Văn Sinh biết là một người phụ nữ dịu dàng lương thiện.
Hai người đến tuổi này, giữa họ càng nhiều là từ thiện cảm phát triển ra tình cảm trên tình bạn, dưới tình thân, ổn định hơn tình yêu.
“Cho nên, Ngô Vận không thể nào nói lời như thế với tôi.”
Cố Khanh chú ý lúc La Văn Sinh hình dung Ngô Vận trong mắt mình, tuy La Lai không xen lời nhưng nét mặt không đồng tình.
Xem ra không thể hoàn toàn tin vào lời nói từ một bên của La Văn Sinh.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cố Khanh và Lệ Hoan không có ấn tượng tốt với La Văn Sinh.
Vợ ông ta qua đời, muốn cưới người khác thì không có vấn đề.
Cố tình ông ta mới thề sẽ không cưới, không lâu sau đã trái với lời thề, vậy còn không bằng lúc đầu cái gì cũng không nói!
La Văn Sinh nói rằng lúc ông ta tái hôn thì La Lai không có ý kiến, phỏng chừng là người ta cho dù có ý kiến, La Văn Sinh căn bản cũng sẽ không nghe!
Sau đó cưới người vợ thứ hai, ông ta lại nói đó không phải là tình yêu, chỉ là muốn có người bên cạnh. Nếu người vợ thứ hai của ông ta nghe được sẽ nghĩ như thế nào?!
Đây không phải là vừa làm gái vừa muốn làm thánh nữ à?
Cố Khanh và Lệ Hoan đều cảm thấy, La Văn Sinh này mặt ngoài tình thâm, trên thực tế chính là một tên cặn bã.
Lại nói đến Ngô Vận.
Lấy chồng, không có con, qua vài năm đã bị bệnh nặng chết. Bà ta thật sự cam tâm sao? Bà ta thật sự là một người phụ nữ dịu dàng lương thiện sao? Quỷ hồn của bà ta thật sự là bị chỉ đỏ ảnh hưởng mới có thể biến thành bộ dạng như vậy?
Cố Khanh tìm cơ hội đến gần La Lai, nói là muốn hỏi riêng anh ta về chuyện của Ngô Vận.
Tâm lý phòng bị của La Lai hơi nặng, không thích nói nhiều, mới bắt đầu nghe thấy Cố Khanh hỏi thăm thì lộ vẻ cảnh giác.