Lúc ấy Ngô Vận từng nghĩ người chồng hiện tại rất trân trọng mình, bà ta nói gì cũng nghe theo, hay là quên La Văn Sinh đi, yên ổn sống cả đời với chồng?
Ngô Vận đã thử rồi, nhưng bà ta không quên được La Văn Sinh.
La Văn Sinh, có thể nói là một chấp niệm của Ngô Vận, chấp niệm nhất định phải giữ lấy bằng được!
Ngô Vận và chồng nhiều năm không có con, hai người đến bệnh viện khám thì được biết bà ta bẩm sinh không thể sinh con.
Vì lý do này, Ngô Vận đã nộp đơn ly hôn với chồng.
Bởi vì thái độ của Ngô Vận cực kỳ kiên quyết, chồng bà ta cố níu giữ nhưng vô dụng, đành đồng ý ly hôn, hơn nữa còn cho nhiều bồi thường.
Không còn nhà mẹ đẻ vướng víu, Ngô Vận lại độc thân, bắt đầu đến gần La Văn Sinh.
Nhưng lúc này khác với thời đại học.
La Văn Sinh đã có vợ và con trai.
Ngô Vận chỉ có thể ở trong một góc tối nhìn lén ông ta, tưởng tượng mình là vợ của La Văn Sinh.
Ngô Vận nghĩ rằng có ngày khi không kiềm chế được dã thú trong lòng nữa thì bà ta sẽ giết vợ của La Văn Sinh.
Bởi vì người phụ nữ kia dễ dàng có được thứ Ngô Vận muốn mà không thể chạm vào.
Ông trời cũng đang giúp bà ta!
Vợ của La Văn Sinh bị bệnh, bệnh rất nặng.
Ngô Vận không làm chuyện gì, bà ta chỉ mua chuộc y tá trong bệnh viện thay đổi lượng thuốc của vợ La Văn Sinh.
Bà ta không hại người, chẳng qua là đẩy nhanh quá trình chết mà thôi.
Sau đó Ngô Vận yên lặng chờ.
Chờ tình hình bệnh của vợ La Văn Sinh, chờ ông ta đau lòng tuyệt vọng.
Ngay lúc ấy Ngô Vận sẽ chậm rãi đến gần, an ủi La Văn Sinh, cho ông ta ấm áp.
Đúng như dự đoán, La Văn Sinh yêu Ngô Vận trong hình tượng đóa hoa thấu hiểu lòng người.
Hai người kết hôn.
Nhưng sau khi kết hôn, Ngô Vận vẫn chưa được thỏa mãn.
Trái tim Ngô Vận kêu gào: không đủ, không đủ!
Ngô Vận muốn La Văn Sinh chỉ thuộc về một mình bà ta!
Ngô Vận biết, nếu như tất cả những gì bà ta làm đều bị La Văn Sinh biết, đừng nói là yêu, La Văn Sinh phỏng chừng sẽ hận chết bà ta.
Nên Ngô Vận vẫn nhẫn nại, đóng vai người vợ tốt trong mắt La Văn Sinh.
Nhưng cảnh đẹp không dài.
Có lẽ là bởi vì chuyện Ngô Vận làm với người vợ đầu tiên của La Văn Sinh đã báo ứng, Ngô Vận cũng bị bệnh.
Ngô Vận rất thống khổ, nhưng vẫn giãy giụa muốn sống sót.
Ông trời không cho bà ta thêm một cơ hội, Ngô Vận nằm trên giường bệnh giãy giụa thật lâu sau vẫn chết.
Ngô Vận rất không cam lòng, bà ta không muốn rời khỏi La Văn Sinh, cho dù đã là quỷ hồn.
Trước khi quỷ sai đến đưa Ngô Vận đi thì bà ta gặp một người.
Hoặc không nên nói là người, phải là thần tiên nhập xác người mới đúng.
Một ông già tóc bạc mặt hồng hào, ông ta tự xưng là Nguyệt Lão.
Ông ta nói giữa Ngô Vận và La Văn Sinh vốn nên có một đoạn nhân duyên mỹ mãn, đáng tiếc hiện tại một bên đã chết, nhân duyên này lập tức sẽ đứt.
Nguyệt Lão tỏ vẻ không đành lòng hai người có tình bị chia ly, cho Ngô Vận chỉ đỏ làm đường dẫn, dạy phương pháp vợ chồng cùng sống cùng chết.
Ngô Vận là một người phụ nữ thông minh.
Ngô Vận tự nhiên sẽ không tin tưởng đối phương là Nguyệt Lão, rất vớ vẩn.
Nhưng bà ta không quan tâm, chỉ cần khiến bà ta và La Văn Sinh vĩnh viễn bên nhau, cứ xem người đó là Nguyệt Lão cũng chẳng sao.
Ngô Vận nhìn la Văn Sinh trên mặt rõ ràng tràn đầy hoảng sợ, vẫn thâm tình nói: “Văn Sinh, nhanh thôi, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
Nên mới nói La Văn Sinh là tên cặn bã.
Lúc quỷ hồn của Ngô Vận chưa xuất hiện thì ông ta nói có tình cảm này nọ, nói bà ta trước kia không phải như vậy, muốn nói chuyện với bà ta.
Hiện tại vừa xác định bản tính Ngô Vận chính là một mụ đàn bà độc ác có dục vọng chiếm hữu cực mạnh, hơn nữa nhất định phải lấy mạng của La Văn Sinh.
La Văn Sinh lập tức thay đổi.
"Mấy vị đại sư, Ngô Vận đã thành ác quỷ rồi! Xin các vị đại sư cứu tôi với, trừ bỏ ả đi!”