Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 720 - Chương 721: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 721: Vô Đề

Liên quan đến tính mạng của mình, La Văn Sinh không chút do dự vứt bỏ cái gọi là tình cảm kia.


Ngô Vận cũng không quan tâm.


Ngô Vận hiểu rõ La Văn Sinh còn hơn chính ông ta.


Ngô Vận biết La Văn Sinh bề ngoài là một quý ông tốt, trên thực tế yêu mình hơn hết thảy.


Nhưng bà ta đã yêu thì bất chấp, chỉ cần sau này La Văn Sinh đều ở bên bà ta là được.


Sợi chỉ đỏ thẫm quấn quanh một người một quỷ, La Văn Sinh cảm thấy mình đang nhanh chóng suy yếu đi.


Cố Khanh, Tạ Giác, Khương Mặc Ngôn đồng thời ra tay.


Tạ Giác phụ trách đối phó Ngô Vận.


Mà Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn thì định cắt đứt sợi chỉ đỏ như ẩn như hiện.


Linh lực hóa thành lưỡi dao chém hướng chỉ đỏ.


Nhưng dao chạm vào sợi chỉ đỏ mà chỉ không đứt, bắn ngược lại lưỡi dao của hai người.


Một kích này không thành công, càng chọc giận Ngô Vận.


Toàn bộ đồng tử của Ngô Vận biến thành màu đỏ, mở miệng rít gào:


“A!!!”


Thanh âm này truyền khắp biệt thự.


Nếu không phải nhóm Cố Khanh bố trí kết giới bên ngoài biệt thự, phỏng chừng sáng sớm hôm sau sẽ bị tố cáo quấy nhiễu dân chúng.


La Văn Sinh ở trong nhà bị thanh âm chấn động bất tỉnh, lỗ tai còn chảy máu.


Đa số người ở trong biệt thự đều cố gắng che lỗ tai trong tiếng quỷ hú, cảm thấy trong đầu trống rỗng.


Phát hiện không thể chém đứt sợi chỉ đỏ, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn kịp thời thay đổi phương hướng, đi giúp Tạ Giác.


Thực lực của ba người dư sức trừ bỏ Ngô Vận.


Nhưng khi nào chưa cắt đứt chỉ đỏ, trước khi Ngô Vận bị trừ bỏ, La Văn Sinh sẽ chết vì sự sống nhanh chóng xói mòn.


Trong một chốc, bọn họ trừ bắt lấy Ngô Vận, lại dùng pháp thuật khống chế bà ta để không thể rút đi sức sống, không còn cách nào khác nữa.


Trong lúc họ đang gặp khó khăn.


Cố Khanh nhìn qua khóe mắt La Văn Sinh ngất xỉu dưới đất.


Trên cổ tay của ông ta ngoại trừ sợi chỉ đỏ thắm nối với Ngô Vận còn ẩn giấu một sợi chỉ đỏ nữa.


Sợi chỉ đỏ kia thoạt nhìn vừa rách vừa cũ, trông như bị mài mòn đến mức sắp đứt.


Tình huống này chẳng lẽ là người vợ đầu của La Văn Sinh chưa đi địa phủ đầu thai?!


Cố Khanh bị suy đoán này làm cho kinh hãi.


Phải có vận khí cỡ nào mới khiến hai đời vợ đều nhớ nhung ông ta, không muốn đi địa phủ đầu thai?


Óc Cố Khanh lóe linh quang: Có lẽ dựa vào sợi chỉ đỏ thứ hai này có phương pháp giữ được mạng của La Văn Sinh.


Không biết người vợ đầu tiên của La Văn Sinh ở đâu, Cố Khanh cố ý cao giọng quát:


“Anh! Trên cổ tay La Văn Sinh kia cư nhiên có hai sợi chỉ đỏ!”


Tạ Giác đang bận đấu với Ngô Vận, không rảnh trả lời.


Cố Khanh vẫn nói:


“Sợi chỉ đỏ lẽ ra chỉ có một. Anh nói xem nếu sợi chỉ đỏ thứ hai ăn sợi chỉ thứ nhất, vậy phải chăng nhân duyên ban đầu sẽ đứt?”


Ngô Vận cười lạnh: “Ngươi đừng uổng phí sức lực, đầu bên kia sợi chỉ đỏ của Văn Sinh chỉ có thể là ta! Sợi chỉ đỏ ban đầu là người vợ đầu của anh ấy, hiện tại đã đứt lâu rồi, vô dụng!”


Ngô Vận không biết rằng chỉ đỏ hoàn toàn đứt thì sẽ biến mất.


Ngô Vận vừa dứt lời, sợi chỉ đỏ sờn rách trên tay La Văn Sinh nhích nhẹ, nhanh chóng quấn lấy chỉ đỏ của Ngô Vận.


Một bên cố rút ra sức sống, một bên cố ngăn cản.


“Chuyện chuyện này không thể nào!” Ngô Vận ngạc nhiên bỗng chốc lộ ra sơ hở, bị Khương Mặc Ngôn một kiếm đâm vào bụng.


Không được bổ sung sức mạnh, Ngô Vận lại bị thương nặng, nhanh chóng suy yếu.


Trông thấy cảnh này, sợi chỉ đỏ cũ nát kia quấn càng ngày càng chặt, mơ hồ có xu hướng bao bọc chỉ đỏ của Ngô Vận.


“Hoàng Lệ Phương, ngươi giỏi lắm! Cư nhiên nhịn lâu như vậy!” Ngô Vận đột nhiên nói với không khí.


Hoàng Lệ Phương chính là tên người vợ đầu tiên của La Văn Sinh.


Một quỷ hồn suy yếu mặc quần áo bệnh nhân chậm rãi hiện lên trước mắt.


Hoàng Lệ Phương nhìn Ngô Vận: “Ngươi vì một người đàn ông như vậy mà hại tính mạng của ta! Ta ẩn giấu mấy năm nay chỉ vì chờ ngày này! Ta muốn ngươi cũng giống như ta!”


“Mùi vị nằm trên giường bệnh từng ngày chờ chết không dễ chịu chứ?"


Bình Luận (0)
Comment