Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 72 - Chương 72: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 72: Vô Đề

Nhưng trong ký ức ít ỏi đúng là có một bóng dáng cao lớn, đi hơi khập khiễng, dường như là cha của anh ấy.


Trịnh Thiết Trụ ở bên cạnh vành mắt đỏ hoe, âm khí trên người càng đậm.


Cố Khanh thở dài một hơi:


“Ông ấy đã chết, hơn nửa tháng trước, bị một tổ chức lừa bán con nít phát hiện ông ấy bám theo. Hiện tại xác chết của ông ấy chắc còn ở gần trạm xe thôn Mộc Kiều Dương ở ngoại ô. À, tôi không biết đồng sự của anh có tìm được xác của ông ấy không, nếu tìm được thì anh có thể hỏi han rồi xét nghiệm DNA.”


Nắm tay siết càng chặt, Phùng Quân cắn răng hỏi tiếp:


“Vậy, cô làm sao biết?”


Nếu lời cô gái này nói đều là thật, vậy một cô gái trẻ tuổi làm sao biết những chuyện này.


Cố Khanh do dự nhìn Phùng Quân, nói:


“Mặc kệ anh tin hay không, quỷ hồn của Trịnh Thiết Trụ đến tìm tôi. Sau khi ông ấy chết mới tìm được anh, luôn ở gần anh.”


Cố Khanh lấy một tấm bùa hộ mệnh ra khỏi túi:


“Bởi vì Trịnh Thiết Trụ là quỷ hồn, trên người có mang âm khí, con nít thể chất yếu dễ bị ảnh hưởng. Anh đặt bùa hộ mệnh bên cạnh em bé thì nó sẽ không khóc quấy nữa.”


Phùng Quân im lặng không nói, cô gái này biết luôn chuyện con của anh ấy bị bệnh, là có người luôn giám thị nhà của anh ấy? Hay những lời cô gái nói là thật?


Bị Cố Khanh trùng kích thế giới quan, Phùng Quân chậm rãi đứng lên, qua một lúc không nói chuyện.


Mãi đến khi thu lại cảm xúc, Phùng Quân mới nói:


“Tôi luôn không tin thuyết quỷ hồn, nhưng tôi sẽ điều tra chuyện cô nói, hy vọng cô không lừa tôi.”


Phùng Quân sâu thẳm nhìn Cố Khanh, sau đó cầm bùa hộ mệnh rời đi.


Cố Khanh đau lòng nhìn một tấm bùa hộ mệnh bị tặng không, dù giá thành không cao, cô nghèo từ nhỏ đến lớn vẫn thói quen cảm thấy đau lòng.


Ông chủ để râu Tiền Đồ đã bán tấm bùa hộ mệnh thứ nhất mà Cố Khanh đưa cho ông ta, một trăm nghìn vào tay, cô thu lợi chín mươi nghìn, tương đương với cô vừa tặng không chín mươi nghìn tệ, nhưng nghĩ đến kim quang công đức trên người Trịnh Thiết Trụ và Phùng Quân thì cũng bớt đau lòng.


Trên đường về, Cố Khanh mua ít gà chiên trong tiệm gà chiên bên đường, bọc lại bằng túi giấy, viết tên và ngày sinh tháng đẻ của Trịnh Thiết Trụ lên túi, quẹo vào ngõ nhỏ kế bên, tranh thủ đốt túi khi không có ai.


Trong ánh lửa, có thể thấy cánh mũi Trịnh Thiết Trụ hít hà, dường như ngửi được cái gì.


Sau đó Trịnh Thiết Trụ lộ vẻ vui sướng, nhanh chóng ăn ngấu nghiến như quỷ chết đói đầu thai.


Quỷ cũng biết đói sao? Bọn họ ăn no bằng cách nào?


Cố Khanh suy nghĩ.


Lúc trước nhìn thấy Vương Thanh Thanh thì cô ta chưa từng biểu hiện đói bụng, nhưng thông qua tăng thêm oán khí và hút tinh khí trên người cao minh để lớn mạnh bản thân.


Về sau oán khí giảm bớt, cha mẹ nhà họ Vương cũng thường cúng cho cô ta.


Trịnh Thiết Trụ thì chết oan, bởi vì chấp niệm mà rời khỏi hung thủ giết mình, làm quỷ uổng mạng, nếu hắn bám lấy kẻ hại chết mình rồi hút tinh khí thì là báo thù, phù hợp quy tắc trời đất, nếu hắn vô cớ hút tinh khí của người khác là hại người.


Hiển nhiên Trịnh Thiết Trụ cũng biết những chuyện đó, sau khi rời khỏi hung thủ thì hắn không hại một ai, ngay cả đứa trẻ trong nhà Phùng Quân cũng chỉ vì lúc hắn mất kiểm soát lỡ tỏa ra âm khí làm ảnh hưởng, nếu không có ai giúp thì qua vài ngày đứa trẻ sẽ khỏe lại.


Không hút tinh khí, không có người nhà cúng cho, chỉ trông vào tích lũy công đức nhiều năm giữ cho linh đài thanh minh, bởi vậy Cố Khanh đốt cho hắn gà chiên mới bị hắn ngấu nghiến như quỷ chết đói.


Trịnh Thiết Trụ hơi no bụng, giảm chậm tốc độ ăn, ngại ngùng nói:


“Cố đại sư, làm phiền ngươi quá, ta không có thứ gì có thể cảm ơn ngươi."


Trịnh Thiết Trụ có chút xấu hổ, tìm người hỗ trợ nhưng không đưa trả thù lao được, thật sự là hơi mất mặt.


Cố Khanh phất tay:


“Tôi làm vậy để tu công đức. À, chắc bây giờ Phùng Quân đã về nhà, bác tính làm sao?”


Cố Khanh không thể nào mang theo một con nam quỷ trở về phòng ngủ được.


Bình Luận (0)
Comment