Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 73 - Chương 73: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 73: Vô Đề

Tay Trịnh Thiết Trụ còn cầm một nửa gà chiên, nói:


“Ta muốn theo Đại Bảo về, nhìn con trai và cháu nội lâu chút. Tình huống hiện giờ của ta là càng lúc càng ít cơ hội nhìn. Ngươi yên tâm, ta đã biết rồi, sẽ cách thật xa nhìn họ.”


Cố Khanh gật đầu, Trịnh Thiết Trụ như làn khói biến mất ở trước mắt cô.


Sau khi về nhà, Phùng Quân đứng trước cửa thật lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần.


Hôm nay bị đánh sâu vào quá lớn.


Một cô gái tự xưng có thể trông thấy quỷ nói là được cha ruột đã qua đời của anh ấy nhờ vả nói ra thân thế thật sự cho anh ấy biết?


Việc này quá vớ vẩn!


Phùng Quân cười nhạt, nhìn thoáng qua bùa hộ mệnh trong tay, không kiềm được khinh bỉ bản thân, lúc đó anh ấy thật sự hơi tin, còn mang về bùa hộ mệnh mà đối phương đưa cho. Phùng Quân nhét bùa hộ mệnh vào túi, định vào nhà gặp vợ con.


“Chồng, anh làm gì thế?”


Trong nhà, vợ của Phùng Quân, Văn Đình ôm con trai mũm mĩm của hai người đi ra.


Con trai năm nay bốn tuổi, ăn ngon khỏe mạnh, cánh tay sổ sữa như củ sen. Nhóc con này bình thường dễ dụ nhất, bị vấp ngã hoặc không vui chỉ cần được cho ăn ngon là ngoan ngay. Nếu không được, vậy cho ăn hai bữa, chưa từng thất bại.


Nhưng lần này đứa bé khó chịu suốt mấy ngày, lúc tỉnh thì còn chịu đựng được, nói mình là con trai của cảnh sát, không sợ đau, không sợ khổ. Nhưng rốt cuộc còn là con nít, lúc không chịu nổi sẽ rên ư ử, nước mắt rưng rưng nói trên người đau, khó chịu.


Văn Đình đã ôm con dỗ một lúc, thấy chồng vào nhà cứ đứng mãi ở cửa, cô ấy ra khỏi phòng nhìn xem chồng đang làm gì.


Phùng Quân khôi phục tinh thần, đi qua nhận lấy nhóc mập, nói:


“Không có gì.”


Nói cũng kỳ lạ, nhóc mập vừa rồi còn rên bảo khó chịu, khi được cha ôm vào ngực thì hết rên.


Hai người nhìn kỹ, trên mặt nhóc mập lộ vẻ thoải mái, mút ngón cái lim dim.


“Ủa? Mới rồi còn khóc mà sao anh ôm một cái đã hết rồi?” Văn Đình lấy làm lạ nhìn con, mấy ngày hôm trước dường như không có loại tình huống này.


Phùng Quân cũng cảm thấy kỳ lạ, sau đó nghĩ tới bùa bình an mình vừa nhét vào túi.


Phùng Quân một tay ôm nhóc mập, một tay lấy bùa bình an ra định đặt trên bàn. Không ngờ nhóc mập mới yên tĩnh lại, lim dim bỗng nức nở.


Xem tình huống không đúng, Phùng Quân thu tay về, nhóc mập không khóc nữa, lấy bùa hộ mệnh đi, nhóc lại mếu.


Lặp đi lặp lại vài lần, nhóc mập cáu rồi!


Bé xoe tròn mắt nhìn cha của mình.


Chơi gì mà ác vậy! Mấy ngày nay người ta thân thể khó chịu, ngủ không yên, cha mang về thứ này khó khăn khiến bé cảm thấy thoải mái, có thể ngủ ngon, vậy mà cứ thụt ra đút vào thử mãi không ngừng, còn cho bé cưng ngủ không hả?!


Nhóc mập gọi cứu binh:


“Hu hu! Mẹ, cha ăn hiếp con!”


Mẹ yêu nhóc mập còn nhiều hơn cha nó lập tức giành lại con trai, thuận tay vỗ chồng:


“Anh làm gì vậy hả! Khó khăn lắm con mới không quấy.”


"Không phải " Phùng Quân nhìn nhóc mập trở về vòng tay của mẹ, tiện thể cướp bùa hộ mệnh vào tay, nói: “Anh chỉ muốn xem con trai khôi phục có phải là nhờ bùa hộ mệnh này không.”


Văn Đình chợt phát hiện dường như con trai đặc biệt thích bùa hộ mệnh, cô ấy thử lấy đi nhưng con trai cầm chặt.


“Cục cưng!”


Văn Đình nhìn Phùng Quân:


“Chuyện này là sao?”


Phùng Quân vuốt mặt, anh ấy hơi tin lời của Cố Khanh, nói:


“Hôm nay lúc trở về gặp một cô gái”


Phùng Quân kể lại Cố Khanh báo cho biết thân thế của mình, hỏi:


“Vợ, em nói xem anh nên làm sao đây?”


Văn Đình mỉm cười nói:


“Thật ra trong lòng anh sớm có quyết định. Đi tra đi, anh cũng muốn biết cha mẹ của mình rốt cuộc là ai đúng không?”


Trên mặt Văn Đình bình tĩnh, nhưng thật ra thế giới quan cũng bị đánh sâu vào. Nhìn bùa hộ mệnh trên người nhóc mập, Văn Đình lặng lẽ dời tầm mắt, cô ấy cảm thấy mình cần tiêu hóa một chút.


Phùng Quân cũng đã có quyết định, gật đầu nói:


“Anh sẽ gọi điện cho cảnh sát nhân dân bên thôn Mộc Dương Kiều, anh nhớ Lý Binh cũng làm ở đó, có thể hỏi cậu ấy thử.”


Cố Khanh không chút gánh nặng nói hết chuyện của Trịnh Thiết Trụ cho Phùng Quân biết, xong trở về ký túc xá.


Bình Luận (0)
Comment