Cố Khanh vốn nghĩ có nên lòng vòng chậm rãi cho đối phương biết không, nhưng ngẫm lại, Phùng Quân là cảnh sát, nói cho anh ấy biết, để anh ấy tự điều tra có lẽ càng dễ tin hơn.
Cho nên sau khi Cố Khanh canh chừng Phùng Quân thì nói thẳng mọi việc.
Còn về khả năng tiếp thụ của Phùng Quân, người có thể làm cảnh sát hình sự chắc năng lực tiếp thụ sẽ rất cao?
Trịnh Thiết Trụ vẫn đi theo Phùng Quân về, hắn không nỡ rời xa con trai hai mươi tám năm không gặp.
Nhưng được Cố Khanh cảnh cáo, biết đến quá gần không tốt cho gia đình con trai, cô tặng bùa hộ mệnh cũng tỏa ra ánh sáng trắng ngăn Trịnh Thiết Trụ cách con trai ba mét, nên hắn chỉ vòng quanh gần nhà con trai.
Cố Khanh về phòng ngủ liền phát hiện Trần Nhất Khả cùng Hách Viện Viện đang lôi kéo Thẩm Thần, đòi cô ấy mời khách ăn bữa tiệc lớn.
“Sao thế? Đều vui vẻ như vậy?" Cố Khanh dựa vào cửa cười hỏi.
"Khanh Khanh!" Hách Viện Viện xông đến lắc cánh tay của Cố Khanh: “Cậu thần quá! Sau này cậu mà thấy tôi có tài vận hay hoa đào gì nhớ là đừng quên nhắc nhở tôi nhé!”
Cố Khanh hiểu rõ, nhìn về hướng Thẩm Thần:
“Đã có kết quả giám định?”
Thẩm Thần cười gật đầu: “Là đĩa sứ thời Thanh, tuy nát nhưng vẫn đáng giá nhiều tiền.”
Thẩm Thần bỏ ra trăm tệ mua mảnh nhỏ đĩa sứ, kiếm được năm mươi nghìn, nói: “Hôm nay tôi mời khách, có thể đi nhà hàng hải sản ở phía nam trường học!”
Trong tiếng hoan hô của Hách Viện Viện, bốn người hẹn nhau cơm chiều đi nhà hàng hải sản kia ăn uống no nê.
Cuộc điều tra của Phùng Quân cũng rất nhanh có manh mối.
“Alo, Lão Phùng, sao anh biết gần đây phát hiện một xác chết ở gần trạm xe của thôn Mộc Dương Kiều vậy?”
Hỏi chuyện là anh em tốt kiêm đồng sự cũ của Phùng Quân, tên Lý Binh, sau này bị điều đến cục cảnh sát thôn Mộc Dương Kiều.
Hôm nay Lý Binh nhận được điện thoại của Phùng Quân còn khá hoang mang, bạn bè lâu năm khó khăn lắm mới gọi điện thoại lại đây, cư nhiên mở miệng câu đầu tiên đã hỏi gần đây có phải phát hiện một xác chết gần trạm xe không?
Nên biết trên người xác chết không mang theo thông tin thân phận, cũng không có người nhận lãnh, đã để lại cục cảnh sát nhiều ngày. Hơn nữa trên đầu xác chết có vết va đập chứng minh bị giết, bọn họ hoài nghi có liên quan một cuộc gọi tố giác lừa bán mà trong cục đã nhận được.
Tin tức còn chưa truyền ra, sao Phùng Quân biết được hay vậy?
Thông tin đều khớp, Phùng Quân vuốt mặt nói:
“Lúc trước tôi nhận được tin nội bộ, người chết dường như là người của thôn Thanh Điền núi Đại Thanh thành phố H, tên là Trịnh Thiết Trụ, cậu có thể tra thử. Tôi sẽ lập tức chạy tới.”
“Anh làm sao vậy?” Lý Binh nhận được manh mối, mặc kệ thật hay giả đều sẽ điều tra, nghe Phùng Quân đòi suốt đêm lại đây, sửng sốt hỏi: “Này anh em, cảm ơn anh cung cấp manh mối, chúng tôi sẽ điều tra kỹ. Nhưng anh tự mình tới thì hơi không ổn.”
Nếu Phùng Quân đến cục của bọn họ nhúng tay vào vụ án là hành vi vượt quyền.
Phùng Quân dừng một chút, nói:
“Tôi không phải vì vụ án, tôi nhận được tin, Trịnh Thiết Trụ này có thể là cha ruột của tôi.”
"Ôi mợ!" Lý Binh bản năng chửi thề, tiếp theo phản ứng lại, nếu là thật thì cha của Phùng Quân đã
“Anh em, anh hãy bình tĩnh đã, còn chưa xác định mà, chúng ta không nên xung động”
“Tôi biết.” Phùng Quân nói: “Tóm lại tôi lập tức chạy tới, cậu tìm người giúp tôi nghiệm DNA.”
“Còn nữa, nếu chứng thực người chết là Trịnh Thiết Trụ thì thẻ căn cước, hành lý của ông ấy có lẽ còn ở chỗ băng lừa bán, cậu có thể điều tra kỹ hơn.”
Nghe hai chữ lừa bán, Lý Binh lập tức nhớ gần đây trong cục có mấy vụ báo án con nít mất tích, rồi còn điện thoại tố giác mất liên lạc, sốt ruột nói:
“Tôi đi tra ngay, cúp máy đây.”
Lý Binh cúp điện thoại vội vàng điều tra tin tức của Trịnh Thiết Trụ.
Phùng Quân có chút mờ mịt luống cuống đi trở về, nhìn vợ ôm con, nói:
“Tin tức đều khớp, rất có thể anh”