Trước kia Phùng Quân thường nghĩ nếu cha mẹ đến tìm mình sẽ là tình cảnh như thế nào, nhưng chưa từng nghĩ sẽ là cách biệt âm dương. Hai mươi tám năm, có người tìm anh ấy suốt hai mươi tám năm, chưa từng từ bỏ. Thì ra anh ấy không phải cô nhi, chẳng qua bởi vì một vụ lừa bán mà xa cách cha mẹ.
Hiện tại Phùng Quân đã tin lời của Cố Khanh hơn phân nửa, dù sao Cố Khanh nói một ít tình huống trong cục cảnh sát đều không để lộ ra, cho dù Cố Khanh thần thông quảng đại cỡ nào cũng không thể cử người lẻn vào cục cảnh sát tra ra một số thông tin. Nhưng về việc Cố Khanh nói nhìn thấy quỷ hồn, dù có bùa hộ mệnh thần kỳ thì Phùng Quân vẫn không dám tin tưởng mấy thứ này.
Văn Đình an ủi vỗ tay của Phùng Quân, nói:
"Có thể tìm được, ít nhất sẽ không để lại tiếc nuối suốt đời. Nếu đúng là chú thì ít ra bọn họ vẫn luôn tìm anh, anh còn một người mẹ cần chăm sóc."
Phùng Quân ngước đầu lên, thu về nước mắt sắp rơi, vuốt nhóc mập đã ngủ, nói:
“Anh đi thôn Mộc Dương Kiều ngay bây giờ, em hãy chờ tin của anh.”
Văn Đình gật đầu, điều người vợ có thể làm vào lúc này là không thêm phiền cho chồng.
Khi Phùng Quân đến cục cảnh sát thôn Mộc Dương Kiều, thấy Lý Binh đang mang theo người chạy ra ngoài, trông thấy Phùng Quân liền nói:
“Anh em, tôi mới tra ra thân phận của người chết giống hệt như anh nói, còn về có phải là của anh hay không thì tôi đã nói với đồng sự nghiệm DNA giúp rồi. Bên tôi vừa nhận được tin, có người ở vùng ngoài sử dụng giấy căn cước và thẻ ngân hàng của Trịnh Thiết Trụ để lấy tiền, chúng tôi đang chạy qua đó.”
Phùng Quân biết chuyện khẩn cấp, gật đầu nói:
“Cậu hãy đi nhanh lên, tôi có thể tự giải quyết, bắt người quan trọng nhất!"
Lý Binh cũng biết, nếu Trịnh Thiết Trụ thật sự là cha của Phùng Quân, vậy đám bắt cóc con nít kia là hung thủ giết cha Phùng Quân, lúc này cần ưu tiên bắt hung thủ cứu trẻ con ra.
Lý Binh gật mạnh đầu, mang người lên xe rời đi.
Trịnh Thiết Trụ theo Phùng Quân vào cục cảnh sát, nhìn xác chết của mình nằm trong nhà xác, nhìn cục cảnh sát xét nghiệm DNA.
Quỷ hồn của Trịnh Thiết Trụ cách Phùng Quân ba mét, biểu cảm vừa đau thương lại vui mừng. Tuy rằng chính mình đã chết, nhưng ít nhất tìm được con trai, vợ còn được xem bộ dạng con trai của họ có tương lai tươi sáng.
Phải chờ một ngày mới có kết quả, Phùng Quân không rời đi, sau khi gọi điện thoại cho vợ thì lựa chọn ở lại, chờ tình huống bắt người bên Lý Binh.
Quá trình bắt không quá thuận lợi.
Đến rạng sáng, Phùng Quân mới nhìn thấy Lý Binh mang theo người suốt đêm trở về.
Chỉ bắt được hai tên bắt cóc một nam một nữ, con nít và người khác đều chạy mất.
Hơn nữa người đàn ông kia hẳn là thành viên vòng ngoài, bởi vì tham tiền trong thẻ ngân hàng của Trịnh Thiết Trụ mới bị Lý Binh bắt lấy manh mối, tìm được chỗ bọn chúng ở tạm.
Tiếc rằng đám người bắt cóc này rất tỉnh táo, vừa phát hiện tình huống không ổn đã sớm mang theo con nít di chuyển, chỉ để lại người đàn ông dùng thẻ ngân hàng của Trịnh Thiết Trụ, và một người phụ nữ mặc đồ như nông dân bình thường.
Hành lý của Trịnh Thiết Trụ đã bị tìm thấy, nhưng không tìm được con nít, hành động lần này không xem như thành công. Lý Binh định mang người suốt đêm thẩm vấn một nam một nữ bị bắt, xem thử có hỏi ra được manh mối gì không.
Mọi người lục tìm đồ trong hành lý, trừ vài bộ quần áo giặt sạch, còn lại là các cuốn nhật ký dày ghi lại hai mươi tám năm nay Trịnh Thiết Trụ tìm kiếm con trai, một bên đánh tan băng bắt cóc.
Bởi vì trình độ tốt nghiệp tiểu học nên nét chữ của Trịnh Thiết Trụ không đẹp, một số chữ không biết viết thì dùng ghép vần thay thế, nhưng không ảnh hưởng đọc.
“Ngày 15 tháng 3 năm 1992 Đây là ngày thứ 556 tôi tìm con trai, không có bất cứ manh mối. Nhưng hôm nay tôi thấy có một người phụ nữ đột nhiên xông tới định bế một đứa bé đi, tôi lập tức ngăn cản Bà ta chạy mất, cha mẹ của đứa trẻ cảm ơn tôi”