"Hẳn là không có việc gì, cảm giác rất bình thường." Tạ Giác an ủi Cố Khanh.
Tạ Giác còn muốn tiếp tục xử lý chuyện Xích Tùng, không ngờ lại bị Cố Khanh cứng rắn kéo dậy, lôi ra ngoài:
“Không được, em không tin lời anh! Chúng ta lập tức trở về kiểm tra!”
Xích Tùng có là gì, sao quan trọng bằng sự an toàn của anh trai mình. Cố Khanh hạ quyết tâm lập tức kéo anh trai trở về làm kiểm tra chi tiết.
Về phần thi thể, có thể giao cho người khác xử lý. Thiếu quan chủ còn ở đây, cũng có thể giao cho thành viên khác của Bộ Đặc Dị đến giải quyết chuyện tiếp theo.
Cố Khanh kéo Tạ Giác ra cao ốc, Khương Mặc Ngôn đi theo phía sau, nhìn cổ tay Tạ Giác, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Mới đi ra, bọn họ đang đi hướng chỗ đậu xe thì nghe một tiếng hét rung động tâm can:
“Anh họ!”
Nhóm Cố Khanh cùng quay đầu nhìn.
Cố Khanh và Tạ Giác thấy một anh đẹp trai tóc xoăn, mặc đồ thoải mái, tay cầm mực nướng, vẻ mặt vui sướng bất ngờ nhìn hướng họ.
Người này hình như không quen?
Ngược lại Khương Mặc Ngôn vẻ mặt kinh ngạc: “Từ Ngạn, sao em ở đây?”
Từ Ngạn là em họ ngoại của Khương Mặc Ngôn. Khương Mặc Ngôn và Từ Ngạn khi còn bé quan hệ rất tốt, chẳng qua sau này bệnh của anh ngày càng nặng, hai người dần ít liên hệ, chỉ gặp vào ngày lễ Tết.
Khương Mặc Ngôn cảm thấy kỳ lạ, thằng nhóc này không phải đang ở thủ đô sao? Sao đến thành phố S?
Từ Ngạn gãi tóc xoăn, chỉ một nam hai nữ bên cạnh:
“Em và bạn đi du lịch.”
Nhìn theo hướng ngón tay Từ Ngạn chỉ, phía xa một trong hai cô gái đặc biệt xinh đẹp ngây thơ.
Lại nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Từ Ngạn, Khương Mặc Ngôn liền hiểu: Đây là đuổi theo cô gái.
Khuyến khích vỗ vai em họ, anh hỏi: “Chuẩn bị đi đâu chơi? Có cần anh giới thiệu vài chỗ cho không?”
Khương Mặc Ngôn cảm thấy mình ít nhất ở thành phố đã lâu, tuy luôn làm nhiệm vụ nhưng chắc chắn quen thuộc hơn nhóm người em họ.
Từ Ngạn đảo tròng mắt, lắc đầu, cười tươi:
“Chúng em đã lên kế hoạch rồi.”
Từ Ngạn nhìn Cố Khanh và bạn học đứng đợi cạnh xe, ý thức được Khương Mặc Ngôn tựa hồ có việc phải làm, vội vàng nói:
“Anh bận việc thì đi trước đi, em chỉ muốn chào hỏi với anh. Bạn em đang gọi em, đi đây.”
Khương Mặc Ngôn gật đầu, cũng biết chuyện của Tạ Giác quan trọng hơn, mấy người nhanh chóng trở về Bộ Đặc Dị trước rồi nói sau.
Bộ Đặc Dị.
Lệ Hoan nhận được tin tức của Cố Khanh dẫn người đi xử lý những chuyện còn lại của vụ Xích Tùng.
Xích Tùng này là một quái nhân.
Xích Tùng đưa chỉ đỏ cho một số cặp tình nhân bị chết một người, vậy mà ông ta còn để lại cuốn sổ ghi.
Trong này có mấy nạn nhân còn sống, cần bọn họ nhanh chóng chạy đi cứu chữa. Tà Linh tự xưng Nguyệt Lão cuối cùng tựa hồ thông qua chỉ đỏ trói buộc Tạ Giác, đại biểu cho những nạn nhân bị chỉ đỏ trói vẫn không có hoàn toàn giải thoát.
Bọn họ cần dựa theo cuốn sổ ghi chép tìm được những người này, cắt đứt chỉ đỏ.
Những thành viên khác của Bộ Đặc Dị và Tạ Vọng Sóc nhận được tin tức vội vàng chạy tới đều vây quanh Tạ Giác, dùng các loại phương pháp kiểm tra tình huống của anh ấy.
Nói cũng kỳ lạ, các loại phương pháp đều đã thử qua, vẫn không kiểm tra ra chút lạ thường nào.
Cuối cùng Tạ Vọng Sóc không có biện pháp nào, còn tự mình giúp con trai bói một quẻ, lén bói bằng Thiên Cơ Bàn.
Không ngờ kết quả là: Không đáng ngại, có lợi.
Ý tứ là chỉ đỏ kia đối với Tạ Giác không có bất kỳ chỗ xấu nào, ngược lại có lợi.
Đã thế thì những người khác cũng yên tâm, chỉ cần vô hại, tuy rằng không biết sẽ có tác dụng gì nhưng chắc không có vấn đề.
Bên kia.
Em họ của Khương Mặc Ngôn là Từ Ngạn đang bắt đầu hành trình mạo hiểm cùng các bạn.
Ngoại trừ Từ Ngạn ra, ba người khác gồm có Trình Thanh, Lâm Thư Ngọc cùng với Vương Mậu.
Bốn người là sinh viên chung trường đại học, nhưng chỉ chung câu lạc bộ chứ không phải bạn học cùng lớp.
Bọn họ gia nhập câu lạc bộ được gọi là Hiệp hội những người đam mê linh dị.