Anh ném một lá bùa Linh Hỏa đẩy lùi hai sợi chỉ đỏ thoát ra, sau đó quay người đặt tay lên vai Khương Mặc Ngôn.
Trong khoảnh khắc, Cố Khanh cảm giác công đức dày đặc từ bả vai, qua cánh tay, chảy đến đầu bút.
Khương Mặc Ngôn là ai? Âm Dương Tuần Tra Sử chuyển kiếp!
Nên biết lúc trước bởi vì sức mạnh và thân thể không hợp nên Khương Mặc Ngôn mới yếu ớt nhiều bệnh. Dựa vào công đức vẫn tích góp được có thể làm cho cả người lấp lánh ánh sáng vàng, mới bình an sống sót.
Công đức này dày tới cỡ nào?
Ngòi bút của Cố Khanh vẽ càng suôn sẻ, trong mơ hồ cô hơi hiểu ra.
Vân Triện ngưng tụ thành hình, bắt đầu nhanh chóng nóng lên, còn toát ra chút tia lửa.
Cố Khanh vẽ nét cuối cùng, ánh sáng vàng ngưng tụ, thành công!
Cố Khanh nói với Tạ Giác và Khương Mặc Ngôn:
“Mau lùi lại!”
Cố Khanh nói xong vỗ chưởng, đánh Vân Triện màu đỏ rực cháy lửa vào phòng tạp vật.
Lửa dính vào chỉ đỏ liền cháy hừng hực.
Không cần điều khiển, lửa dường như có ý thức, không có thiêu hủy bất cứ thứ gì khác, chuyên môn chọn chỉ đỏ đầy phòng, Xích Tùng và pho tượng trong tay ông ta.
Xích Tùng rít gào trong lửa:
“Tôi không phục, tại sao sẽ như vậy?! Tôi không phục!”
Chờ khi lửa tắt, chỉ trong phòng bị đốt sạch.
Không còn chỉ đỏ, những tàn hồn của cặp tình nhân vốn bị chỉ đỏ giam cầm cũng tan biến.
Nhưng trong phòng tạp vật không có dấu vết bị lửa đốt, rất sạch sẽ.
Xích Tùng nằm trên mặt đất, trên người không có vết bỏng nào, nhưng những thứ ông ta tu luyện dựa vào tà pháp đều mất hết.
Với tuổi của Xích Tùng, không có tu vi, phỏng chừng sắp chết. Tội nghiệt mà ông ta gây ra phải chờ sau khi chết đưa đến địa phủ thanh toán.
Dù vậy, Xích Tùng vẫn nắm chặt bức tượng Nguyệt Lão kia, trong miệng lẩm bẩm: “Tôi không phục, không nên như vậy. . .”
Từ tượng Nguyệt Lão chui ra một luồng hơi thở đỏ lén lút chui vào cơ thể Xích Tùng.
Nhóm Cố Khanh không phát hiện ra.
Nhìn thấy Xích Tùng ngã xuống, Cố Khanh thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy người suy yếu, chân mềm nhũn suýt té.
Bùa Tam Thiên Nghiệp Hỏa vừa rồi hao phí công đức và nhiều linh khí, khiến Cố Khanh không chịu nổi.
Nhưng một lần như vậy nhận được lợi ích rất lớn.
Một tà đạo hại không ít người như Xích Tùng, trừ bỏ ông ta, Thiên Đạo phản hồi công đức cho Cố Khanh nhiều còn hơn số lượng tiêu hao. Cố Khanh vẽ ra bùa Tam Thiên Nghiệp Hỏa, đạt được công đức nhiều hơn nhóm người Tạ Giác rất nhiều.
Chẳng qua những công đức này còn bao bọc ngoài người, cần phải chậm rãi hóa thành của mình.
Tạ Giác bảo Cố Khanh nghỉ ngơi một chút, anh ấy mang theo thiếu quan chủ và Khương Mặc Ngôn đi vào trong.
Nghiệp Hỏa đã đốt sạch sợi chỉ đỏ trong phòng, nhưng bức tượng Nguyệt Lão trong tay Xích Tùng vẫn còn nửa cái.
Tạ Giác đi đến bên cạnh Xích Tùng, muốn đưa tay trực tiếp hủy bức tượng này, không ngờ vừa đưa tay ra, cánh tay đã bị Xích Tùng bắt được.
Trong mắt Xích Tùng có lóe tia sáng đỏ:
“Các người Đừng hòng trừ bỏ ta!"
Thanh âm này nghe già nua, nhưng căn bản cũng không phải là giọng của Xích Tùng lúc trước.
Tạ Giác ý thức được đây chính là Tà Linh trong pho tượng đã chiếm cứ thân thể Xích Tùng. Anh ấy thầm nghĩ không ổn, trực tiếp một kiếm đâm vào người Xích Tùng.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, sinh cơ còn sót lại của Xích Tùng nhanh chóng biến mất, một sợi chỉ màu đỏ xuyên thủng lớp linh khí trên người Tạ Giác, quấn quanh cổ tay anh ấy rồi biến mất.
Bức tượng Nguyệt Lão rơi trên mặt đất trực tiếp hóa thành tro tàn.
Xích Tùng cũng tắt thở.
Lúc chết ông ta còn mở to hai mắt, hiển nhiên là chết không nhắm mắt. Chỉ sợ ông ta nằm mơ cũng không ngờ mình chết nhanh như vậy, chết trong tay ‘Nguyệt Lão’ mà mình thờ.
Cố Khanh vốn là tựa vào tường nghỉ ngơi, nhìn thấy cảnh này nhanh chóng vọt tới, cầm lấy cổ tay Tạ Giác từ trên xuống dưới đánh giá một lần, nhưng không tìm thấy sợi chỉ đỏ đâu.
Cố Khanh lo lắng nhìn Tạ Giác:
“Anh? Có cảm giác thế nào? Không sao chứ?"
Tạ Giác sờ cổ tay mình, lại cảm ứng linh lực toàn thân một lần, không có chút khác thường nào.