Không còn cách nào khác, chủ nhà đã trả lại tiền thuê nhà cho người này.
Chủ nhà lại một lần nữa giảm giá, tìm thấy một người thuê nhà mới.
Lần này, chủ nhà nói rõ ràng.
Rằng căn nhà này xảy ra vụ án diệt môn, tựa hồ còn bị ma ám nên mới cho thuê với giá thấp.
Người thuê mới phất tay nói không tin những thứ đó, dứt khoát ở lại.
Mấy ngày đầu bình an vô sự, người thuê nhà mới còn cười nhạo chủ nhà nhát gan.
Nhưng không lâu sau, người thuê mới sức khỏe yếu dần, mỗi ngày đều là bọng mắt đen thui.
Vài ngày ngắn ngủi, từ một người đàn ông vạm vỡ thành một ma ốm như gậy tre.
Gã đi bệnh viện khám nhưng không tra được có bệnh gì, chỉ là sức khỏe yếu.
Lúc này gã cũng ý thức được có lẽ căn nhà có vấn đề.
Người này không thèm đòi lại tiền thuê nhà, vội vàng gói ghém đồ rời khỏi nhà ma kia.
Từ đó về sau, nhà ma ám hoàn toàn không cho thuê được.
Không chỉ như thế, hàng xóm xung quanh dần cảm thấy nhà ma này rùng rợn, lục tục dọn đi.
Tòa nhà này liền trực tiếp bỏ hoang.
Lúc Lâm Thư Ngọc nói tới đây, trong nhóm chỉ có Từ Ngạn lá gan bình thường là sắc mặt đã có chút tái nhợt.
Từ Ngạn cười gượng gạo với Lâm Thư Ngọc:
“Đàn chị, sao chị lại biết rõ ràng như vậy?”
Lâm Thư Ngọc nghe vậy, cười thẹn thùng:
“Tôi rất hứng thú với nhà ma này, đã sớm thu thập tư liệu. Lần này vừa vặn có thể đi thăm dò rõ!”
Vừa đi vừa nói chuyện bọn họ liền đến đích của chuyến đi này.
Đều nói tòa nhà quỷ ám kia đã bỏ hoang, trước mắt bọn họ chính là một tòa nhà bốn tầng thoạt nhìn được kiến tạo từ thập niên bảy mươi, tám mươi.
Nhà ma đó là phòng 401 tầng bốn.
Bình thường nhóm người nói đến sự kiện linh dị khá hào hứng, bây giờ nhìn thấy tòa nhà hoang phế này, hơn nữa bị gió lạnh chung quanh thổi qua, trong lòng ngược lại bắt đầu có chút hoảng hốt.
"Tiểu Ngọc, tôi cảm thấy nơi này quả thật có chút quái lạ." Trình Thanh kéo tay Lâm Thư Ngọc, nói.
Lâm Thư Ngọc nói:
“Đó đó là do mấy cậu tự dọa mình thôi!”
Nghe như đang thuyết phục đối phương hoặc với chính mình.
“Tiểu bạn học Thư Ngọc, chúng ta phải đi vào thật sao?" Vương Mậu muốn đánh trống rút lui, nhưng không muốn mất mặt mũi trước Lâm Thư Ngọc.
Về phần Từ Ngạn, đừng nhìn cậu ấy đứng yên trầm lặng, kỳ thật là đã bị dọa nói không nên lời.
Lâm Thư Ngọc tuy rằng cũng có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, nhìn Vương Mậu: “Như thế nào? Cậu không dám sao? Cậu sợ à?”
Bị mục tiêu mình định cua nhìn bằng ánh mắt đó, Vương Mậu lập tức ưỡn lồng ngực lên: “Sợ? Tất nhiên là tôi không sợ! Vậy thì chúng ta đi lên thôi, tôi sẽ đi đầu!”
Vương Mậu nói xong trước tiên bước lên tầng bốn.
Những người khác cũng đi theo.
Từ Ngạn là người cuối cùng đi lên, nói là chặn phía sau cho hai cô gái.
Tòa nhà này bị bỏ hoang đã lâu, khắp nơi đều là bụi bặm và mạng nhện, tay vịn cầu thang đã rỉ sét, phỏng chừng vừa chạm vào sẽ sập.
Một đường thuận lợi đi tới lầu bốn, bốn người không khỏi thở dài một hơi.
Ngay lập tức đứng ở cửa 401.
Cửa này không biết vì sao không bị khóa, đẩy nhẹ liền mở ra.
Bởi vì bỏ hoang, nơi này đã sớm mất điện, một mảnh tối đen như mực, bốn người đều cầm đèn pin chiếu sáng.
Vương Mậu nuốt một ngụm nước miếng, cầm chặt camera, dẫn đầu đi vào căn nhà ma nổi tiếng này.
Gia cụ trong phòng vẫn còn, chẳng qua bên trên đầy tro bụi. Chủ nhà cũng sợ quỷ, xếp nơi này vào vùng đất cấp tuyệt đối không đến gần.
Sau khi nhóm Lâm Thư Ngọc vào cửa, chậm rãi di chuyển trong phòng, một động tĩnh nhỏ cũng có thể làm nhóm người trẻ tuổi tự xưng to gan này hoảng sợ.
Từ Ngạn cảm thấy xung quanh có chút lạnh lẽo, trong lòng có loại cảm giác không ổn, đèn pin chiếu về phía trước, Vương Mậu còn cố gắng chống đỡ dẫn đường. Hai cô gái rất gan dạ, lúc mới vào còn lo sợ, đi vào một thời gian ngắn phát hiện không có gì xảy ra thì thả lỏng nhiều.