“Đã xem xong rồi, hay là chúng ta đi?” Từ Ngạn nói, giọng hơi run.
Lâm Thư Ngọc lắc đầu: “Chờ một chút, dù sao đã vào đây, mình đi hết các căn phòng đi, như vậy thì quay vid mới có thể nộp cho hội trưởng.”
Lâm Thư Ngọc nói cũng có đạo lý.
Gia nhập Hội những người yêu thích linh dị đều là một đám tự xưng là to gan, nếu cuối cùng mọi người đều giao trải nghiệm thám hiểm của mình, còn nhóm họ chỉ vào cửa dạo một vài phút, nhất định sẽ bị đám người giễu cợt!
Lúc Lâm Thư Ngọc nói chuyện, cô ấy cảm thấy nhiệt độ bàn tay Trình Thanh hơi lạnh.
Lâm Thư Ngọc nghĩ rằng Trình Thanh cũng sợ, cô ấy vỗ tay đối phương nói: “Đừng sợ, tôi thấy căn phòng này tựa hồ không có quỷ! Lúc trước những người đó đều là tự mình dọa mình!”
Ánh đèn pin mờ ảo chiếu xuống, Trình Thanh cười với Lâm Thư Ngọc, gật đầu:
“Ừ! Tôi không sao, chỉ thấy hơi lạnh.”
Khoảnh khắc Trình Thanh cúi đầu, đáy mắt lóe tia sáng u ám.
Vương Mậu lúc trước đi dẫn đầu giờ thì bất chấp hình tượng trước mặt cô gái mình thích, quay đầu lớn tiếng nói:
“Các người nhanh một chút! Chúng ta chụp hết mọi nơi rồi đi ngay!”
Họ di chuyển từ phòng khách đến vị trí phòng ngủ.
Có ba phòng ngủ, phòng ngủ chính lớn nhất từng là phòng của ông bà chủ, hai phòng khác một là của bà nội, một là giường tầng cho bọn nhỏ ở.
Cũng không biết có phải do quá mức sợ hãi sinh ra ảo giác hay không, sau khi mở phòng ngủ bọn nhỏ ra, Từ Ngạn cảm thấy mình loáng thoáng nghe được tiếng cười của con nít.
“Mấy mấy người có nghe được thanh âm gì không?" Từ Ngạn nhịn không được hỏi: “Giống như có tiếng con nít đang cười.”
Đáp lại Từ Ngạn là ánh mắt ngạc nhiên của ba đồng bạn, bọn họ không nghe thấy gì cả.
“Có lẽ tôi nghe lầm nhỉ?” Từ Ngạn cười gượng gạo, tay không kiềm được sờ bùa hộ mệnh đeo trên cổ, lúc trước ăn Tết anh họ Khương Mặc Ngôn tặng cho họ hàng mỗi người một cái, Từ Ngạn thấy hoa văn đặc biệt nên đeo vào.
Lúc này cũng chỉ có bùa hộ mệnh mới có thể mang đến cho Từ Ngạn một chút an ủi.
Đi phòng tiếp theo, trong phòng bà nội có một cái máy may, lúc Vương Mậu đi vào không biết giẫm trúng chỗ nào mà máy may phát ra một tiếng két sắc nhọn, khiến mấy người hoảng sợ.
Phòng ngủ chính là đáng sợ nhất.
Từ Ngạn đứng ở cửa, căn bản không dám đi vào, cậu ấy nhìn thấy trên giường có một bóng tối như mực, còn có một đôi mắt lóe ánh sáng xanh trong bóng đêm, sợ tới mức níu chặt khung cửa không chịu vào.
Mới đầu nhóm Vương Mậu cũng hết hồn, cho rằng là có quỷ. Không ngờ cầm camera đi về phía trước, chợt nghe được một tiếng méo chói tai, bóng đen với đôi mắt xanh nhanh chóng nhảy đến cửa sổ, biến mất hút.
Hóa ra là một con mèo hoang.
Nhà bếp không có vấn đề gì, ngôi nhà ma ám này chỉ còn lại phòng tắm vẫn chưa đi dạo qua.
Lúc này, nỗi sợ hãi trong lòng Từ Ngạn cũng lên đến đỉnh điểm, chỉ muốn xem buồng vệ sinh bằng tốc độ nhanh nhất rồi kéo cả nhóm rời đi.
Thế là sau khi xem xong buồng vệ sinh, Từ Ngạn bất chấp tất cả rời khỏi vị trí hàng cuối của mình, sau khi Vương Mậu ra ngoài thì cậu ấy cũng chạy ra.
Đột nhiên có tiếng hét, là thanh âm của Trình Thanh.
Lâm Thư Ngọc cảm giác người Trình Thanh ghì xuống, suýt kéo cô ấy ngã chung.
Lâm Thư Ngọc hỏi:
“Có sao không Thanh Thanh?”
Miệng Trình Thanh kề bên tai Lâm Thư Ngọc: “Tiểu Ngọc, chân của tôi dường như bị cái gì bắt lấy!"
Lâm Thư Ngọc trợn to mắt, phản ứng đầu tiên chính là kéo Trình Thanh chạy tới cửa phòng vệ sinh.
Nhưng chờ đợi Lâm Thư Ngọc là rầm một tiếng, cửa phòng tắm bị đóng lại.
Cảm giác được bên người có chút không đúng, Lâm Thư Ngọc chậm rãi quay đầu nhìn qua, phát hiện Trình Thanh không biết từ lúc nào té trên mặt đất hôn mê, tay cô ấy đang cầm một nữ quỷ lạnh lẽo, toàn thân chảy máu.