“A!!!” Lâm Thư Ngọc phát ra một tiếng thét chói tai.
Ngoài cửa, Từ Ngạn cùng Vương Mậu sau khi phản ứng lại lập tức vọt tới, cửa bị khóa, hai người đụng vài cái cũng không mở được.
"Thư Ngọc? Đàn chị? Chị sao vậy? Chuyện gì đang xảy ra trong đó?! Chị nói gì đi!”
Họ đập cửa, đáp lại họ là tiếng thét của Lâm Thư Ngọc, cô ấy căn bản không nghe được thanh âm của bọn họ.
"Làm sao bây giờ?" Vương Mậu nhìn về phía Từ Ngạn.
Từ Ngạn đã mở điện thoại di động ra, vừa gọi điện thoại vừa nói:
“Còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là báo cảnh sát tìm người giúp đỡ!”
Tuy nhiên, rõ ràng có sóng, 110 luôn trực tuyến hai mươi bốn tiếng vậy mà bây giờ hoàn toàn không gọi được.
Từ Ngạn cảm giác lạnh lẽo, nói với Vương Mậu:
“Đi! Chúng ta đi ra ngoài trước, tôi gọi 110, còn cậu tìm người xung quanh giúp đỡ!”
Từ Ngạn cảm thấy bùa bình an trên cổ mình bắt đầu nóng lên.
Cậu ấy nhìn về phía Vương Mậu, phát hiện Vương Mậu trợn mắt há hốc mồm nhìn phía trước, một con mèo to như sư tử đang mở miệng to như chậu máu nhào về phía họ.
Từ Ngạn rất may mắn.
May mắn là cậu ấy có anh họ như Khương Mặc Ngôn, còn tặng cho bùa hộ mệnh.
Lá bùa hộ mệnh này giúp Từ Ngạn thoát khỏi miệng con mèo đen kỳ dị giống như sư tử kia.
Sau khi chạy thoát, Từ Ngạn lập tức gọi điện thoại cho anh họ Khương Mặc Ngôn:
“Anh họ, mau tới cứu em với! Em gặp quỷ!”
Bây giờ Từ Ngạn biết rõ so với cảnh sát thì anh họ nhà mình càng giỏi đối phó những thứ kỳ dị kia hơn.
Từ Ngạn nói rõ sự tình cho Khương Mặc Ngôn, sau khi nhận được mệnh lệnh "Đứng tại chỗ đừng nhúc nhích" mới cúp điện thoại, một lần nữa gọi 110:
“Alo? Tôi muốn báo cảnh sát! Tôi hiện tại ở”
Lúc Khương Mặc Ngôn vội vàng chạy tới, nhìn thấy em họ đứng trước tòa nhà bỏ hoang, trông mong nhìn phía trên.
Nhìn thấy Khương Mặc Ngôn đến, trong lòng Từ Ngạn kích động muốn khóc:
“Anh họ rốt cuộc đến! Vừa rồi có hai cảnh sát tới đây, đã đi lên rồi. Em nói họ chờ anh đến rồi cùng đi, nhưng bọn họ không chịu, trực tiếp chạy lên lầu.”
Từ Ngạn không dám đi lên, bùa hộ mệnh của cậu ấy đã bị thiêu rụi.
Khương Mặc Ngôn nghe vậy, ném cho Từ Ngạn bùa hộ mệnh mới, dặn cậu ấy tiếp tục ở tại chỗ đừng nhúc nhích, sau đó nhanh chóng vọt tới lầu bốn.
Sau khi đi lên, anh lao thẳng vào 401.
Khương Mặc Ngôn nhìn thoáng qua liền nhìn thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát và một con mèo khổng lồ đang giằng co.
Trên mặt đất còn có một người nằm, trên người đều là máu. Nhưng có thể nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt, người này chưa chết.
Con mèo khổng lồ nhìn thấy lại có một người tiến vào, dường như có uy hiếp rất lớn với nó, nó kêu meo hướng bọn họ, lộ ra răng nanh sắc nhọn, không có chút vẻ đáng yêu của quàng thượng, ngược lại trông rất hung hăng.
Hai cảnh sát đã rút súng chĩa hướng mèo khổng lồ, nhưng chân của họ không ngừng run rẩy. Trong lúc hành nghề bọn họ cũng từng gặp một số tội phạm giết người hung hăng, nhưng lần đầu tiên gặp phải quái vật như vậy.
Khương Mặc Ngôn hừ lạnh một tiếng, ném bùa Trấn Tà hướng mèo khổng lồ.
Bùa giống như có người chỉ dẫn, rơi vào trên người mèo khổng lồ, nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trên người toát ra một luồng khói đen.
Khói đen tán đi, con mèo khổng lồ đã biến mất.
Trước mắt là một con mèo đen kích cỡ bình thường, tuy thấy một con mèo đen ở chỗ này hơi kỳ kỳ, nhưng hoàn toàn không đến mức được xưng là yêu quái.
Hai cảnh sát ngơ ngác ngó nhau, vừa rồi là ảo giác?
Nếu Từ Ngạn ở chỗ này hoặc là Vương Mậu còn tỉnh sẽ phát hiện, quái thú trước mắt bị Khương Mặc Ngôn "đánh trở về nguyên hình" rõ ràng chính là con mèo chạy trốn mà bọn họ nhìn thấy ở phòng ngủ chính.
Con mèo kia vốn tràn đầy địch ý nhìn cảnh sát và Khương Mặc Ngôn, nhưng bị anh ném một lá bùa đánh trúng, khi nó lại mở to mắt thì tràn đầy mờ mịt.