Nó dường như bị mấy người trước mắt dọa sợ, bỏ chạy.
Khương Mặc Ngôn bảo hai cảnh sát đưa Vương Mậu mất máu quá nhiều hôn mê đi xuống lầu.
Hai cảnh sát lúc này cũng ý thức được tại sao lúc mới tới, chàng trai ở dưới lầu níu kéo không cho bọn họ đi lên. Bọn họ ở chỗ này chẳng giúp được gì.
Hai người ở hai bên nâng Vương Mậu dậy, nói cảm ơn Khương Mặc Ngôn, dặn dò anh cẩn thận, sau đó xuống lầu.
Khương Mặc Ngôn thì còn cần tìm hai cô gái còn lại.
Khương Mặc Ngôn lần theo vị trí Từ Ngạn nói, một cước đá văng cửa phòng vệ sinh.
Bên trong, một cô gái đang nằm sấp trên người một cô gái khác, cố bóp cổ cô gái kia.
Cô gái phía trên là Trình Thanh, phía dưới là Lâm Thư Ngọc liều mạng chống cự.
Loại trình độ này căn bản không tới mức bị quỷ nhập, chẳng qua là bị quỷ mê hoặc tâm trí mà thôi, Khương Mặc Ngôn cũng ném một lá bùa, Trình Thanh liền ngất xỉu ngã xuống người Lâm Thư Ngọc.
Lâm Thư Ngọc vốn đã là nỏ mạnh cuối cùng, nhìn thấy Khương Mặc Ngôn xuất hiện chẳng khác nào cứu tin, cô ấy biết Khương Mặc Ngôn là anh họ của Từ Ngạn.
Ai xem phim Đại Thoại Tây Du: Nguyệt Quang Bảo Hạp đều biết, Tử Hà tiên tử có một câu nói nổi tiếng: Ý trung nhân của ta là một anh hùng cái thế, có một ngày hắn sẽ đạp mây bảy màu đến cưới ta.
Ở trong mắt Lâm Thư Ngọc thì Khương Mặc Ngôn giờ phút này chính là anh hùng cái thế của cô ấy.
Lâm Thư Ngọc đợi một lúc, phát hiện Khương Mặc Ngôn căn bản không muốn nâng cô ấy và Trình Thanh dậy, cô ấy đành ai oán liếc anh, gian nan đỡ Trình Thanh dậy.
"Cám ơn anh cứu tôi.” Lâm Thư Ngọc nhìn Khương Mặc Ngôn, cảm thấy có chút đỏ mặt, trái tim cũng đập thình thịch.
"Đi nhanh đi, rời khỏi nơi này." Khương Mặc Ngôn trực tiếp xoay người.
Nơi này có quỷ, hơn nữa còn là lệ quỷ. Nhưng tồn tại lâu như vậy nơi này cũng không có chuyện lệ quỷ giết người, có thể thấy được lệ quỷ nơi này tựa hồ không muốn hại người. Tình huống cụ thể còn cần phải trở về bàn bạc với người trong bộ môn.
Khương Mặc Ngôn ở phía trước mở đường, Lâm Thư Ngọc đỡ Trình Thanh đi theo.
Nhưng chưa đi hai bước thì Khương Mặc Ngôn bỗng nhiên xoay người, dán một lá bùa lên người Lâm Thư Ngọc.
Đầu óc Lâm Thư Ngọc bỗng tỉnh táo, vừa rồi cô ấy bị sao thế?
Lâm Thư Ngọc đỏ mặt, cô ấy tự cho rằng mình là bình thường, thì ra vẫn bị quỷ quái ảnh hưởng. Nếu không thì làm gì có người bình thường nào trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy còn có tâm tư dại trai.
Lần thứ hai hiểu được tính nguy hiểm của những quỷ quái này, Lâm Thư Ngọc bước nhanh hơn, đỡ Trình Thanh xuống lầu.
Từ Ngạn chờ đợi đã lâu liền vọt tới, giúp Lâm Thư Ngọc đỡ Trình Thanh:
“Đàn chị Thư Ngọc, không sao chứ?”
Lâm Thư Ngọc lắc đầu, chỉ là bị hoảng sợ.
Cô ấy nhìn bốn phía, hỏi: “Vương Mậu đâu? Cậu ta có sao không?”
Thời điểm Vương Mậu xảy ra chuyện, hai cô gái bị nhốt trong toilet nên không biết gì.
Từ Ngạn vội vàng nói: “Vương Mậu bị thương, chảy rất nhiều máu, nhưng vừa rồi cảnh sát đã đưa đến bệnh viện, hẳn là sẽ không có việc gì. . .”
Lâm Thư Ngọc hít sâu một hơi: “Đều là lỗi của tôi! Nếu không phải tôi đề nghị đến đây để thám hiểm, cũng sẽ không gặp phải những điều như vậy!”
Từ Ngạn lắc đầu: “Đây đều là cả nhóm đồng ý, sao có thể trách đàn chị. Nhưng. . . Trải qua chuyện này, tôi cũng biết trên thế giới có nhiều chuyện chúng ta không hiểu, cũng không dám đi những nơi nguy hiểm kia nữa.”
Nếu là trước khi gặp nguy hiểm lần này, không chừng Lâm Thư Ngọc sẽ cảm thấy đàn em này quá nhát gan. Nhưng trải qua đợt này, Lâm Thư Ngọc cũng bị sợ. Nếu hỏi lựa chọn của cô ấy, phỏng chừng sau này đều sẽ tránh xa nhà ma ba mét.
Lúc hai người đang nói chuyện, Trình Thanh mơ màng mở mắt: “Tôi đây là. . . ? Không phải đang ở trên lầu sao? Đi xuống rồi?”
Trình Thanh vừa đi lên đã bị quỷ khống chế, nên biết ít nhất.