Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 745 - Chương 746: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 746: Vô Đề

Tiểu Linh sợ hãi không dám đi tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc là chuyện gì, cơ mặt cứng ngắc nói đùa vài câu với pháp y Lý rồi lập tức rời khỏi nơi này.


May mắn là Tiểu Linh từng bước rời đi thì tiếng khóc bên tai cũng dần biến mất.


Lúc đầu Tiểu Linh còn tưởng mình bị ma ám, lập tức rời khỏi nơi này.


Sau lần đầu nghe tiếng khóc, Tiểu Linh phát hiện hễ đến gần xác chết trong vòng mười mét sẽ nghe được âm thanh của xác chết, Tiểu Linh từng thử nghiệm với xác chết khác trong phòng giải phẫu.


Tiểu Linh nghe được âm thanh nhưng không nghe rõ đang nói cái gì, ngoại trừ tiếng khóc là rõ ràng nhất.


Tiểu Linh nhìn tất cả mọi người ở cục cảnh sát bận rộn sứt đầu mẻ trán vì thi thể vô danh này, rất muốn giúp đỡ.


Thế là Tiểu Linh lại đến phòng giải phẫu, lại nghe thấy tiếng khóc.


Lần này Tiểu Linh không giả vờ như không nghe được gì, hỏi xác chết kia:


“Ngươi tên là gì?”


Tiếng khóc bên tai dừng lại.


Sau đó Tiểu Linh nghe được thanh âm đứt quãng: “Lạc. . . Văn. . . Văn. . .”


Tiếng khóc tiếp tục.


Tiểu Linh có được một cái tên, không biết nên báo cho đội trưởng Vệ của đội cảnh sát hình sự về cái tên này như thế nào. Ngẫm lại bộ phận kỹ thuật đang chỉnh mặt của nữ thi, Tiểu Linh định điều tra tư liệu của Lạc Văn Văn trước, chờ có kết quả điều chỉnh khuôn mặt là có thể sử dụng.


Thế là không lâu sau khi đội trưởng Vệ lấy được hình ảnh phục dựng đầu của nữ thi từ tiểu tổ kỹ thuật, phát hiện thực tập sinh mới tới trong cục, Tôn Linh yếu ớt như đóa hoa nũng nịu hấp tấp chạy về phía mình.


"Đội trưởng!" Tiểu Linh vui vẻ hô lên: “Tôi tìm được rồi!”


Tìm được cái gì? Lúc đầu đội trưởng Vệ còn chưa phản ứng lại, đợi đến khi nhìn hình trong điện thoại của Tiểu Linh thì ánh mắt lập tức sắc bén lên.


“Cô làm cách nào tìm được nó?" Đội trưởng Vệ hỏi.


Trong lúc đội trưởng Vệ hỏi thì đã cầm lấy điện thoại di động của Tiểu Linh cẩn thận lật xem.


Tiểu Linh có chút khẩn trương nhìn xuống đất, không dám nhìn thẳng vào mắt đội trưởng Vệ.


“Tôi tôi đoán nữ thi có thể là người mất tích nên lục tìm trong kho tư liệu người mất tích gần đây. Tới khi nhìn thấy hình phục dựng thì phát hiện dường như đã từng thấy trong kho tư liệu người mất tích, nên nhanh chóng tìm được.”


Đội trưởng Vệ bởi vì sốt ruột đọc tư liệu, cho rằng Tiểu Linh chỉ là thói quen nhút nhát, có chút sợ đội trưởng như mình, anh ấy không hoài nghi nhiều.


Xác nhận Tiểu Linh tìm đúng người, đội trưởng Vệ vỗ cái bộp lên vai cô ấy, làm Tiểu Linh suýt té sấp mặt.


Đội trưởng Vệ cười lớn:


“Cô bé, giỏi lắm! Đã giúp việc lớn!”


“Này, mọi người mau lại đây, đã tìm được manh mối của thi thể nữ! Chúng ta lại đây thảo luận bước tiếp theo nào!” Đội trưởng Vệ hét hướng các đội viên.


Lạc Văn Văn, nữ, hai mươi chín tuổi, chưa lập gia đình, không có bạn trai.


Lạc Văn Văn là một sinh viên giỏi điển hình, từ nhỏ đã là học sinh giỏi, thi đậu trường đại học danh giá ở nước ngoài, học đến thạc sĩ sau đó về nước, làm giám đốc sáng tạo của một công ty nước ngoài.


Ba tháng trước, Lạc Văn Văn mất tích, công ty chỉ nhận được một tin nhắn từ chức qua điện thoại di động của cô ta, từ đó không có bất kỳ tin tức nào của Lạc Văn Văn nữa. Nội dung của một số hạng mục mà trước đây cô ta phụ trách cũng không được bàn giao, đồ dùng cá nhân trên bàn làm việc cũng không mang đi.


Theo các đồng nghiệp khai thì năng lực của Lạc Văn Văn rất mạnh, nếu không thì chẳng thể nào vừa từ nước ngoài trở về đã làm giám đốc sáng tạo.


Nhưng cũng chính vì Lạc Văn Văn rất lợi hại, lại là sinh viên giỏi về nước nên ở chung không hòa thuận với các đồng nghiệp khác, luôn đưa ra rất nhiều ý kiến đối với nội dung công việc của họ, cho dù đa số ý kiến là đúng, vẫn khiến rất nhiều người oán giận.


Nói tóm lại là điển hình có IQ cao nhưng EQ thấp.


Sau đó, một người như vậy mất tích, chết cũng không ai biết.


Bình Luận (0)
Comment