Nhắc đến chuyện này, Tiểu Linh cảm thấy lẩu cũng mất ngon.
Tiểu Tuệ và Tiểu Linh hoàn toàn trái ngược nhau, cô ta nghe có vụ án lớn thì hào hứng hỏi:
“Mau, nói nghe chơi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tiểu Linh có chút do dự nhìn chung quanh, lại nhìn vẻ mặt hưng phấn của bạn tốt.
Cô ấy hạ thấp giọng: “Chuyện này còn đang giữ bí mật, tôi chỉ có thể nói đại khái với cậu, nghe xong cậu phải quên ngay, biết không?”
Tiểu Tuệ giơ tay lên thề:
“Tôi cam đoan! Cậu biết con người của tôi mà, kín miệng nhất!”
Tiếp theo chính là Tiểu Linh nhỏ giọng kể lại tình huống vụ án.
Đến lúc này thì dù ngồi ở bàn kế bên, hai cô gái nói nhỏ, cộng thêm nhà hàng lẩu ồn ào như thế thì khó mà nghe được gì.
Nhưng ai kêu ngồi cạnh họ là Cố Khanh!
Cô nghe rõ ràng tình huống vụ án mà Tiểu Linh kể.
Thì ra ở khu vực quản lý của cục cảnh sát mà Tiểu Linh thực tập gần đây có thể đào được một xác nữ từ trong đất.
Bởi vì thi thể thối rữa, không thấy rõ bộ mặt, hơn nữa trên người không có bất kỳ thứ gì có thể chứng minh thân phận. Dù bọn họ đã thông qua khám nghiệm tử thi biết được cô gái kia bị người giết, nhưng vẫn không thể tra ra.
Gần đây trong cục bởi vì thi thể này mà bận rộn bù đầu.
Tiểu Tuệ nghe xong, trong lòng thất vọng, còn tưởng rằng đây là vụ án lớn động trời gì chứ.
“Thì ra chỉ là phát hiện thi thể, còn chưa tra ra được gì.”
Tiểu Tuệ thất vọng, không phát hiện bạn tốt Tiểu Linh sau khi nói xong nét mặt rối rắm, hiển nhiên là giấu giếm một số chuyện.
Hai người cũng biết chuyện này không thể tán gẫu nhiều, rất nhanh liền chuyển sang đề tài khác.
Cố Khanh ăn cơm xong, từ biệt Hướng Vi, bỏ lại vụ án này sang một bên.
Nhưng Cố Khanh không ngờ mình và ‘Tiểu Linh’ rất nhanh lại gặp mặt.
Tiểu Linh về cơ bản là một cô gái nhút nhát hướng nội.
Cô ấy thi vào trường cảnh sát là bởi vì khi còn học trung học từng suýt bị một tên biến thái kéo vào trong hẻm nhỏ.
Khi ấy Tiểu Linh rất tuyệt vọng, không đánh lại, kêu cứu cũng chẳng ai nghe. Cái miệng thối khiến người ta ghê tởm kia đang tiến tới gần mặt cô ấy, một tiếng "Không được nhúc nhích", kéo cô ấy ra khỏi tuyệt vọng.
Thì ra đó không phải là lần đầu tiên tên biến thái kia phạm tội. Cảnh sát phụ trách điều tra đã giải cứu cô ấy vào thời điểm quan trọng nhất.
Sau chuyện này.
Tiểu Linh nghỉ học một năm vì đả kích tinh thần và một số tin đồn trong trường. Một năm sau, Tiểu Linh học ở trường cấp 3 khác, đặt mục tiêu thi vào trường cảnh sát.
Có thể tưởng tượng được, một cô gái yếu đuối nếu muốn thi đậu vào trường cảnh sát sẽ phải cố gắng rất nhiều.
Tiểu Linh rất vui vẻ, cô ấy hy vọng sẽ trở thành một cảnh sát, điều này khiến cô ấy rất có cảm giác an toàn.
Nhưng từ khi thực tập bắt đầu, Tiểu Linh có rắc rối mới.
Lần đầu tiên xảy ra vấn đề là khi biết có người đào được một thi thể nữ.
Là một thực tập sinh, cô ấy không cần phải đến hiện trường.
Lúc nhìn thấy thi thể là khi Tiểu Linh đến chỗ pháp y lấy báo cáo khám nghiệm tử thi.
Tiểu Linh loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của ai đó, là giọng nữ, tiếng khóc nghe buồn nẫu ruột.
Tuy nhiên, khi Tiểu Linh gõ cửa đi vào thì chỉ nhìn thấy một bác sĩ pháp y.
Thi thể nằm trên bàn giải phẫu, Tiểu Linh không dám xem.
Tiểu Linh hỏi:
"Pháp y Lý, báo cáo khám nghiệm tử thi đã có chưa? Bên đội trưởng Vệ cần gấp.”
Tiếng khóc bên tai không dừng lại, Tiểu Linh nhịn không được hỏi một câu:
“Pháp y Lý, mới nãy anh đang xem phim hả?”
Pháp y Lý là một người trung niên, xem Tiểu Linh giống như con gái mình, ông ấy đưa báo cáo khám nghiệm tử thi cho Tiểu Linh.
“Tôi làm gì rảnh rỗi xem phim, đang trò chuyện với cô gái này thôi.”
Pháp y Lý chỉ tay về phía ‘cô gái’ nằm trên bàn giải phẫu.
Pháp y Lý chỉ nói đùa, Tiểu Linh lại giật mình một cái, bên tai thoáng nghe tiếng khóc dường như truyền đến từ đài giải phẫu.