Sau khi Cố Khanh nói cho Viên Hàm biết tình huống này, bà ta biết chuyện lúc trước không thể kiểm chứng, dù ngoài miệng cương quyết phủ nhận, nhưng trong lòng vẫn hơi chột dạ với chuyện năm xưa.
Vì vậy Viên Hàm chỉ gọi điện thoại báo cho mẹ của Thôi Giản, nói gã lại phát bệnh tâm thần phân liệt, hơn nữa có tính công kích, chuyện khác thì bà ta không truy cứu.
Điều đáng chú ý là.
Khi mẹ Thôi Giản vội vàng chạy tới, nhìn thấy Viên Hàm, nghe bà ta báo cho biết vụ việc thì trên mặt tràn đầy phức tạp, có vẻ như bà ấy cũng biết Viên Hàm.
Như vậy xem ra, năm đó hai vợ chồng ly hôn, không chừng Viên Hàm có tác dụng mấu chốt trong chuyện ấy.
Nhưng thủ phạm của chuyện này tính ra thì nên là cha của Thôi Giản, thầy Thôi. Thôi Bân đổ hết mọi chuyện lên đầu Viên Hàm có vẻ như muốn tẩy sạch tội cho cha mình.
Từ đầu đến cuối giáo sư Thôi chưa từng xuất hiện.
Cố Khanh nhận thù lao mà Viên Hàm trả, rất dày.
Cô từ chối lời mời ăn cơm của bà ta, cùng Hướng Vi đi ra khỏi nhà Viên Hàm.
Đại Quất ở lại bên cạnh Viên Hàm vì lo lắng bà ta bị Thôi Bân tổn thương. Hiện tại chuyện của Thôi Bân đã bại lộ, chính hắn cũng bị mẹ mình dẫn đi, Viên Hàm đã có cảnh giác với Thôi Bân, Đại Quất tự nhiên liền rời khỏi.
Một con mèo cam trung thành bảo hộ chủ như vậy, chắc kiếp sau nhất định có thể đầu thai tốt.
Hướng Vi cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô ta không ngờ mời Cố Khanh tới giúp sẽ lôi ra chuyện cũ như vậy.
Không thể nói Viên Hàm có lỗi, dù sao ai mà chẳng có lúc tuổi trẻ bồng bột thầm mến ai đó, chẳng qua bà ta thương nhầm đối tượng.
Sau chuyện này, Hướng Vi phỏng chừng về sau cô ta và Viên Hàm gặp mặt đều có chút xấu hổ, không biết nên ở chung như thế nào.
"Cố Khanh, hôm nay thật sự là làm phiền cậu quá, tôi mời cậu ăn cơm nhé?” Hướng Vi nói: “Tôi biết gần đó có một quán lẩu vị Tứ Xuyên chính thống, siêu ngon!”
Cố Khanh xem đồng hồ, cũng tới giờ ăn cơm rồi, cô trực tiếp đồng ý với Hướng Vi.
Hai người lái xe đến một nhà hàng lẩu có tên Thục Hương.
Đang là giờ ăn cơm, trong cửa hàng đã có không ít người ngồi.
Bởi vì chỉ có Cố Khanh và Hướng Vi nên không vào phòng riêng, mà là chọn một cái bàn bốn người.
Gọi món xong, không bao lâu sau, một nồi cay được đặt lên bàn, sau đó là từng đĩa thịt và rau.
Bị mùi cay thơm của nồi cay kích thích, hai người đều trực tiếp cầm lấy đũa ăn ngấu nghiến, toát mồ hôi.
Cố Khanh đang ăn ngon lành bỗng vành tai giật nhẹ, tựa hồ nghe được thanh âm nói chuyện ở bàn bên cạnh.
Bàn bên cạnh cũng là hai cô gái, thoạt nhìn tuổi xấp xỉ với nhóm Cố Khanh. Cả hai đều có mái tóc ngắn và trông rất xinh đẹp.
"Tiểu Linh, gần đây cậu làm sao vậy? Bộ dạng ủ rũ.” Một cô gái hỏi.
“Ài.” Tiểu Linh thở dài không nói, hỏi ngược lại đối phương: “Tiểu Tuệ, gần đây cậu ở cục cảnh sát thực tập, có gặp phải chuyện gì lớn không?”
Dường như là hai sinh viên của trường cảnh sát, đang thực tập ở cục cảnh sát.
Tiểu Tuệ khoát tay áo:
“Cục cảnh sát mà tôi thực tâm ở nơi khỉ ho cò gáy, kiếm ăn trộm còn khó, lấy đâu ra việc lớn.”
Trong giọng nói của Tiểu Tuệ chất chứa tiếc nuối.
Nghe vậy, Tiểu Linh lại thở dài một hơi:
“Hâm mộ cậu ghê, ước gì không có chuyện gì xảy ra, trực tiếp hết kỳ thực tập thì hay rồi.”
Tiểu Tuệ nghe câu này nhạy bén bắt được mấu chốt:
“Ý cậu là cục cảnh sát mà cậu thực tập có vụ án lớn?”
Cái gọi là vụ án lớn không phải ăn cắp, ăn cướp, tống tiền, ở trong mắt đám sinh viên trường cảnh sát mới ra đời nóng lòng lập công như họ thì xảy ra mạng người mới là vụ án lớn!
Quả nhiên, Tiểu Tuệ đoán đúng.
Chỉ nghe Tiểu Linh than thở một tiếng:
“Có chuyện lớn thật! Tại sao tôi gặp phải nó trong khi thực tập! Mặc dù tôi không phải là cảnh sát hình sự, nhưng là một thực tập sinh chạy trước chạy sau, nhìn thấy thi thể cũng rất khủng khiếp! Mấy ngày nay tôi không thèm ăn rồi.”