Khi Cố Khanh hỏi ra cái tên Thôi Giản, Thôi Bân biết phỏng chừng mình đã bại lộ.
Hiện tại bị Viên Hàm dùng khẩu khí chất vấn kích thích, trên mặt Thôi Giản không còn vẻ đóng kịch:
“Đúng vậy! Năm đó nếu không phải tại bà thì gia đình của tôi đã không tan vỡ, cũng sẽ không biến thành như bây giờ. Tất cả đều tại bà!”
Cố Khanh chăm chú nhìn, trong khoảnh khắc vừa rồi khí tràng vốn sạch sẽ của người trước mắt này biến đổi, quanh thân tăng thêm một đoàn khí màu đỏ đen. Lại nhìn vẻ mặt của gã, cách nói chuyện hơi lưu manh, rõ ràng là dáng vẻ của Thôi Bân thật đã chết.
Hướng Vi cảm thấy chân mình lại run rẩy: “Rốt cuộc anh là Thôi Bân hay là Thôi Giản?!”
Tâm thần phân liệt thực sự sẽ làm cho một người triệt để như vậy?! Cũng chỉ vài giây trước sau, người trước mắt giống như đổi thành một người khác.
Ánh mắt Thôi Bân như hai mũi tên nhọn bắn về phía Hướng Vi, khiến cô ta rụt người lại.
"Ta? Ta có thể là Thôi Bân, cũng có thể là Thôi Giản.” Thôi Bân nói, trên mặt tràn đầy đắc ý.
"Một thân thể hai linh hồn?” Cố Khanh vạch ra tình huống hiện tại của Thôi Bân.
Hiện tại rõ ràng là thân thể của em trai Thôi Giản, nhưng dường như linh hồn của em trai và anh trai dùng chung thân thể này.
“Ngươi giỏi đấy, để em trai mình thực hành kế hoạch báo thù của ngươi, còn ngươi thì trốn trong thân thể em trai không ra tiếng. Nếu không phải ngươi chủ động đi ra, ta không thể xác định ngươi rốt cuộc là tâm thần phân liệt hay là một thân thể hai linh hồn.” Cố Khanh rất khinh thường loại hành vi này.
Viên Hàm tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, bắt đầu phản bác Thôi Bân: “Tôi thừa nhận, thời đại học, tôi quả thật có thiện cảm với thầy Thôi, nhưng tôi chưa từng có hành vi vượt rào nào! Lúc ấy cha mẹ cậu ly hôn là vì có một cô gái khác dây dưa thầy Thôi, còn tìm đến mẹ của cậu gây rối!”
Đúng vậy, thời trẻ bồng bột, Viên Hàm thích thầy giáo đã có vợ, hiện tại bà ta cũng rất hối hận. Nhưng lúc ấy nhiều người thích thầy Thôi, Viên Hàm cũng chỉ là một trong số đó, hơn nữa không có áp dụng bất cứ hành động.
Có lý nào bởi vì thầy giáo có thiện cảm với bà ta mà đổ hết mọi chuyện lên đầu bà ta chứ?!
Nhưng một quỷ hồn từ nhỏ gia đình tan vỡ vốn đã rất cực đoan, sau đó ngoài ý muốn chết, sao có thể nghe lọt tai lời giải thích của bà ta?
Nếu như có thể nghĩ thông suốt, hắn cũng không cần mượn thân thể em trai của mình, đã sớm đầu thai chuyển thế rồi!
Đáng tiếc. . . cục diện tốt đẹp bị con nhỏ này phá hỏng!
Thôi Bân hung hăng nhìn chằm chằm Cố Khanh.
Ý thức được đối phương đang trách cứ mình, Cố Khanh buồn cười nói:
“Chắc ngươi sẽ không cho rằng tại ta mà ngươi không thành công báo thù chứ?”
Thôi Bân đương nhiên gật đầu: “Đương nhiên là lỗi của ngươi! Ta đã sắp xếp nhiều lần, sử dụng tất cả các loại phương pháp, thuốc ngủ, chậu hoa, tai nạn xe hơi Muốn tạo thành người phụ nữ này chết vào ngoài ý muốn, nhưng mụ ta nhiều lần trốn thoát, không phải ngươi thì còn ai nữa!”
Cố Khanh cười nhìn thoáng qua cục bông cam xù lông ngồi trước mặt Viên Hàm:
“Xem ra sau khi ngươi và em trai ngươi dùng chung một thân thể, ngay cả năng lực cơ bản làm quỷ cũng không có.”
Nếu không thì quỷ hồn của một con mèo cam rõ rành rành như vậy mà Thôi Bân không thấy được.
Nhưng, không nhìn thấy quỷ hồn cũng có nghĩa là. . . Cố Khanh lần thứ hai cẩn thận nhìn hai hồn phách trong thân thể Thôi Giản.
Sau đó cô ngạc nhiên.
Thì ra linh hồn của hai anh em trong thân thể này bất giác đã dung hợp một phần, hai linh hồn dây dưa cùng nhau, không thể phân chia.
Theo tình huống trước mắt, quỷ hồn Thôi Bân dù muốn ra khỏi thân thể của em trai cũng không được.
Về sau hiện tượng tinh thần phân liệt do một thân thể hai linh hồn mà ra cũng sẽ trở thành sự thật, có lẽ mười mấy hai chục năm sau, linh hồn hai anh em có thể dung hợp thành một cũng chưa biết chừng.