Cố Khanh thì thầm vài câu vào tai Tiểu Linh.
Tiểu Linh nghe xong gật đầu với Cố Khanh, vẻ mặt mang theo một tia hưng phấn tạm thời rời khỏi nơi này.
Từ Ngạn ở một bên tò mò muốn chết, gãi tai gãi má nhưng không dám tiến lại gần hỏi tình huống.
Cuối cùng Từ Ngạn lại gần anh họ của mình:
“Anh họ yêu dấu, anh có bùa chú gì có thể cho em nhìn thấy quỷ hồn không?”
Khương Mặc Ngôn liếc Từ Ngạn, thằng nhóc này mấy ngày không gặp lại bắt đầu bung lụa! Thật đúng là không sợ chết!
“Em không sợ quỷ?" Khương Mặc Ngôn hỏi.
Từ Ngạn đặc biệt có tự tin vỗ ngực mình:
“Tất nhiên là không, em từ nhỏ đã không sợ quỷ rồi!”
Từ Ngạn nói xong cảm giác bên người hơi lạnh, lại hèn nhát cười ruồi với Khương Mặc Ngôn:
“Bởi vì có anh họ ở đây mà!”
Khương Mặc Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, cho Từ Ngạn một lá bùa Linh Nhãn.
Ánh mắt Từ Ngạn sáng ngời, lập tức cầm lấy, nhưng không dán ngay mà đưa tay về phía Khương Mặc Ngôn:
“Cho em thêm một cái nữa.”
Khương Mặc Ngôn tự nhiên biết Từ Ngạn muốn xin cho ai, tức giận trừng thằng em họ này:
“Không có!”
Từ Ngạn vừa nhìn liền biết Khương Mặc Ngôn nói đùa với mình, vội nói:
“Anh họ, em đang giúp các người đấy!”
“Anh nghĩ đi, Tiểu Linh có thể nghe âm thanh của quỷ quái, không chừng sau này sẽ được thu nạp vào bộ môn của các người. Nhưng cô ấy chỉ có thể nghe không thể nhìn, chẳng bằng thừa dịp này thử lá gan của cô ấy.”
Lời này suýt khiến Khương Mặc Ngôn tin Từ Ngạn tốt bụng muốn giúp.
Tuy nói giỡn, nhưng Khương Mặc Ngôn không keo kiệt một lá bùa Linh Nhãn, tự nhiên là cho Từ Ngạn.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Linh trở về, trong tay cầm mấy chai nước khoáng. Cố Khanh cầm lấy một lọ, dùng linh lực vẽ bùa lên chai.
Từ Ngạn cũng nhân cơ hội đưa bùa Linh Nhãn cho Tiểu Linh.
Sau khi hai người dán bùa Linh Nhãn liền nhìn không khí bên cạnh Cố Khanh.
Tiểu Linh đã xem nhiều xác chết, lúc này nhìn thấy Lạc Văn Văn cũng không quá sợ hãi. Từ Ngạn hít sâu một hơi, đang định hét rầm lên, chú ý tới Tiểu Linh bình tĩnh đứng bên cạnh thì cố gắng ngăn lại tiếng thét sắp vuột khỏi cổ họng.
Cố Khanh đã vẽ xong, đưa lại chai nước khoáng cho Tiểu Linh, đá lông nheo với cô ấy:
“Tiếp theo tùy vào cô.”
Tiểu Linh gật mạnh đầu, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa vào phòng thẩm vấn.
Tiểu Linh đi vào, Lạc Văn Văn cũng vào theo.
“Đội trưởng, uống chút nước trước đi!” Tiểu Linh nói.
Sau đó đưa nước khoáng trong tay cho đội trưởng Vệ và đồng nghiệp Nhâm Tiêu ở bên cạnh, Tiểu Linh cầm chai nước mà Cố Khanh vẽ bùa đưa cho Khổng Tuyết.
"A, cám ơn." Đội trưởng Vệ phản ứng rất nhanh.
Tiểu Linh lúc này tiến vào đưa nước, khẳng định là có nguyên nhân. Vì phối hợp, anh ấy trực tiếp mở nắp chai uống một hớp.
Nước khoáng vừa lấy ra, nilon trên nắp chai chưa khui, Khổng Tuyết căn bản không ngờ rằng chai nước này cư nhiên sẽ bị động tay chân.
Khổng Tuyết cùng đội trưởng Vệ nói lâu như vậy, đã sớm khát nước, vì thế cũng mở ra uống mấy ngụm.
Khổng Tuyết không phát hiện, khi Tiểu Linh vào cửa thì có luồng gió mát thổi vào khiến cần cổ mình nổi da gà.
Vững vàng tâm tình một chút, Khổng Tuyết nhìn về phía đội trưởng Vệ: “Đội trưởng Vệ, những gì nên nói tôi đều đã nói với các người. Các người không có bằng chứng mà cứ bắt tôi vào, còn oan uổng tôi giết người, tôi a!!!”
Nói đến một nửa, Khổng Tuyết nhìn thấy phía sau nhóm người đội trưởng Vệ có một bóng quỷ nhe răng cười với mình. Khổng Tuyết bị dọa sợ, không kiềm được phát ra một tiếng thét chói tai.
Khổng Tuyết la lên:
"Có có quỷ!”
Khổng Tuyết nhìn nhóm người đội trưởng Vệ ngó trái ngó phải, dường như không thấy gì cả.
Khổng Tuyết rất nhanh trông thấy quỷ hồn của Lạc Văn Văn bày ra trạng thái thê thảm lúc chết của mình, ngực không ngừng chảy máu, thịt thối trên mặt và thân thể bong ra từng mảnh rớt xuống.
Lạc Văn Văn dường như không cảm giác được đau đớn, đi hướng cô ta.
Khổng Tuyết càng thêm sợ hãi: “Đừng lại đây! Đừng đến đây! Không phải tôi, không phải tôi! Các người mau ngăn cô ta lại đi!”
Khổng Tuyết hét to hướng đội trưởng Vệ vẻ mặt mờ mịt.