Lạc Văn Văn nghe vậy, dừng lại tiếng khóc nhìn về phía Cố Khanh, trên mặt cô ta chảy xuống một hàng huyết lệ: “Khổng Tuyết đáng chết!”
Lạc Văn Văn ngoài miệng hung hăng nhưng trong lòng biết rõ, cô ta chỉ là lệ quỷ mới ‘biến hình’, đụng phải hai thuật sĩ trước mắt không có chút phần thắng.
Vì có thể tận mắt nhìn thấy hung thủ hại mình bị báo ứng, Lạc Văn Văn đành kiềm chế khí thế thô bạo quanh người, án binh bất động.
Kỳ thật sau khi Tiểu Linh nói ra tên Khổng Tuyết, cảnh sát đang khẩn trương điều tra, hiện tại Khổng Tuyết phỏng chừng đã bị mang vào cục cảnh sát.
Lạc Văn Văn hiển nhiên là có thể cảm ứng được Khổng Tuyết đến. Khoảnh khắc Khổng Tuyết bước vào cục cảnh sát, Lạc Văn Văn rất muốn xông tới giết Khổng Tuyết báo thù cho bản thân, tiếc rằng bị Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn khống chế, cô ta không thể động đậy.
“Ta muốn gặp ả!” Lạc Văn Văn nói với Cố Khanh: “Ta muốn để cho chính miệng ả thừa nhận hại chết ta!”
Cố Khanh nghe vậy, cảm thấy yêu cầu này coi như hợp lý. Vì thế cô quay đầu nhìn về phía đội trưởng Vệ: “Đội trưởng Vệ, thẩm vấn Khổng Tuyết Chúng tôi có thể đứng xem không?”
Đội trưởng Vệ nhìn Tiểu Linh một chút, cô ấy làm khẩu hình với anh ấy, chỉ hướng không khí bên cạnh Cố Khanh:
“Cô ta muốn đi”
Đội trưởng Vệ liền hiểu.
Anh ấy gãi đầu:
“Muốn đứng ngoài nghe cũng được, tôi có thể làm chủ. Nhưng hai vị có thể bảo chứng an toàn không?”
Ý tứ chính là Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn cần phụ trách khống chế Lạc Văn Văn, như vậy đội trưởng Vệ mới dẫn bọn họ đi nghe thẩm vấn. Cố Khanh tự nhiên là đồng ý.
Đoàn người lại chuyển đến phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn, Khổng Tuyết đã ngồi ở bên trong.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Khổng Tuyết, hơi thở của Lạc Văn Văn tăng vọt rồi chậm rãi hạ xuống. Lạc Văn Văn nhìn xuyên qua thủy tinh, nhìn Khổng Tuyết ở bên trong cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên đó giống như đang nhìn người chết.
Khổng Tuyết ở trong phòng thẩm vấn đã sớm hoảng hốt. Lần này cô ta bị cảnh sát đưa về, nhốt vào phòng thẩm vấn nhưng không có ai đến hỏi, liền biết sự tình không ổn.
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, trong lòng Khổng Tuyết càng thêm nôn nóng.
Đây là thời cơ tốt nhất để thẩm vấn.
Đội trưởng Vệ đưa người vào phòng thẩm vấn, anh ấy chuẩn bị tự mình thẩm vấn.
“Nói đi, cô và Lạc Văn Văn rốt cuộc có thù oán gì khiến cô phải giết nạn nhân bằng được?!” Đội trưởng Vệ thoạt nhìn tràn đầy tự tin, giống như nắm giữ chứng cứ quan trọng.
"Đội trưởng Vệ, anh nói lời này cần có chứng cứ, nếu không thì tôi sẽ cáo các người tội phỉ báng!”
Khổng Tuyết không bị dọa, trong khoảng thời gian Lạc Văn Văn mất tích, Khổng Tuyết có bằng chứng ngoại phạm, kẻ ra tay giết người không phải cô ta, chuyển khoản ngân hàng cũng không dùng thẻ của cô ta, Khổng Tuyết không tin trong tình huống như vậy cảnh sát có thể tra ra được gì.
Khổng Tuyết nói đúng, cảnh sát quả thật không tra được chứng cứ hữu lực gì, nhưng Khổng Tuyết sẽ không biết, trên thế giới này cư nhiên còn có quỷ hồn tồn tại!
Mắt thấy đội trưởng Vệ ở bên trong đấu miệng với Khổng Tuyết hồi lâu vẫn không cạy được miệng của cô ta, Cố Khanh cảm giác hơi thở của Lạc Văn Văn lại bắt đầu không ổn định.
Cố Khanh phỏng chừng để mặc tiếp tục cãi nhau như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Đôi khi vụ án đặc biệt có thể áp dụng biện pháp đặc biệt.
Cố Khanh cùng Lạc Văn Văn nói mấy câu, sau khi Lạc Văn Văn gật đầu thì cô để lại một dấu ấn lên linh hồn của cô ta.
Cố Khanh nói với Tiểu Linh:
“Cô, đúng vậy, là cô, đợi lát nữa cô hãy đi vào hỗ trợ đội trưởng của các người.”
Ngữ khí đương nhiên của Cố Khanh khiến Tiểu Linh sửng sốt, cô ấy chỉ tay vào mình:
“Tôi ư?”
Cố Khanh gật đầu, nói:
“Cô cũng muốn vụ án này mau chóng giải quyết chứ? Hãy đi vào trong đó, tôi sẽ dạy cô phải làm gì.”