Vì thế, tình huống liền biến thành Khương Mặc Ngôn, Cố Khanh, Từ Ngạn, Tiểu Linh cộng thêm quỷ hồn Lạc Văn Văn ngồi chung một chiếc xe, đội trưởng Vệ dẫn người ngồi một chiếc xe khác.
Dọc theo đường đi, Từ Ngạn và Tiểu Linh đều thật cẩn thận giữ khoảng cách với người giấy tí hon ở hàng ghế sau, dù trông dễ thương cỡ nào thì đó cũng là một con quỷ!
Tiền Hổ rất biết trốn, hắn không rời khỏi thành phố S, mà lựa chọn lấy danh nghĩa người thích leo núi di chuyển ở các thôn núi quanh thành phố. Tiền Hổ không phải là lần đầu tiên giết người, rất có thể là một sát thủ chuyên nghiệp. Các hoạt động bắt giữ đòi hỏi phải cẩn thận vô cùng.
Hỏi người trong thôn gần đó, biết được Tiền Hổ sáng sớm đã đi leo núi, bọn họ vội vàng đuổi theo.
Không ai phát hiện, người giấy nhỏ vốn bị Lạc Văn Văn bám vào đã biến mất khỏi chiếc xe từ bao giờ.
Đợi đến khi cảnh sát đi theo Cố Khanh tìm được Tiền Hổ, phát hiện Tiền Hổ đã hôn mê.
Tiền Hổ nằm dưới đất, bị một cây thô cỡ eo người gãy ngang đè lên thân thể. Quần áo xốc xếch, trên chân chỉ còn một chiếc giày, có thể thấy trước đó Tiền Hổ cắm đầu chạy thục mạng.
Đội trưởng Vệ nghi ngờ nhìn Cố Khanh, lúc này mới phát hiện người giấy nhỏ mà Lạc Văn Văn bám vào đã mất tiêu.
"Cố đại sư, quỷ hồn của Lạc Văn Văn đâu?” Đội trưởng Vệ hỏi.
Cố Khanh ho khan hai tiếng, xòe tay:
“Hai đầu sỏ gây nên chuyện đã bị bắt, cô ta vừa mới bị quỷ sai mang đi!”
Lời Cố Khanh nói nửa thật nửa giả. Lạc Văn Văn và Cố Khanh giao hẹn sẽ không giết người, đúng là Lạc Văn Văn không giết Tiền Hổ, chẳng qua là dọa hắn nổi điên, thuận tiện làm cây đè hắn liệt nửa người.
Còn Khổng Tuyết phỏng chừng cũng bị dọa khùng, hiện tại còn ở cục cảnh sát lẩm bẩm "Không phải ta giết ngươi, không phải ta giết ngươi!”.
Cố Khanh tặng cho Lạc Văn Văn một lá bùa Nhập Mộng, để cô ta gặp mặt cha mẹ lần cuối, kế tiếp sẽ có quỷ sai dẫn cô ta đi.
Đội trưởng Vệ đoán được Cố Khanh thả lỏng cho Lạc Văn Văn báo thù, nhưng anh ấy không thể lấy ra chứng cớ, hơn nữa Tiền Hổ quả thật tội ác tày trời. Đội trưởng Vệ đành thở hắt ra, mang người đi bệnh viện trước.
Sự tình đã xong, nhóm Cố Khanh có thể trở về.
Lúc Cố Khanh rời đi, cho Tiểu Linh một tấm thẻ liên lạc, cô ấy mới xuất hiện năng lực, hiện tại còn hơi yếu, tốt nhất là đến Bộ Đặc Dị nhận huấn luyện chuyên môn, coi như là Cố Khanh giúp Lệ Hoan đào một người trở về.
Trong ánh sáng mờ, một phòng ngủ với màn lụa đỏ.
Tiếng thở dốc của nam nữ phát ra sau tấm màn che, tràn ngập hương vị ái muội.
Một chuỗi tiếng thở mạnh, sau đó trong phòng an tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, một cô gái xinh đẹp mặc váy ngủ hai dây bằng tơ tằm bước ra khỏi màn lụa đỏ.
Cô gái có mái tóc xoăn đen, làn da mịn màng săn chắc, môi mọng nước. Bàn tay sơn móng đỏ cầm ly rượu đỏ đặt trên bàn lắc nhẹ, móng tay đỏ và rượu vang đỏ tôn lên vẻ đẹp của nhau.
Đây đúng là một người đẹp.
Tách riêng ngũ quan thì cô ta không phải loại người đặc biệt đẹp, nhưng kỳ lạ là khi kết hợp lại tạo nên khí chất độc đáo của riêng mình, cho cảm giác đẹp như tiên.
Cô ta nhìn vào phòng ngủ, bể cá mà cô ta chuyên dùng để nuôi cá, bên trong có hơn mười con cá rồng đỏ bơi duyên dáng. Đây là vật nuôi mà cô ta thích nhất.
Tiêu Tiêu ngắm một lúc thì có người dán sát lưng cô ta, hôn lên mái tóc khiến làn da cô ta khẽ run.
“Nuôi cá rồng đỏ khéo thật, Tiêu Tiêu quả nhiên lợi hại "
Tiêu Tiêu lộ ra một nụ cười, khiến cho người bên cạnh lại ngất ngây.
“Tôi nuôi cá bằng thức ăn đặc biệt tự tay tôi làm, đương nhiên phải khéo rồi. Con cá này dù người ta bỏ ra trăm nghìn tệ tôi cũng không bán.”
Tiêu Tiêu vừa nói vừa cầm thức ăn cho cá đặt bên cạnh, đổ một ít vào bể cá.