"Ồ?" Người đàn ông ngạc nhiên: “Thức ăn là gì mà ghê gớm vậy?”
Tiêu Tiêu nũng nịu cười, xoay người lại, dùng ngón tay điểm vào chóp mũi người đàn ông: “Đây là một bí mật!”
Bộ dáng xinh đẹp này làm cho người đàn ông càng thêm ngứa ngáy: “Nếu Tiêu Tiêu không muốn nói thì chúng ta về giường tâm sự tiếp đi.”
Nói xong, người đàn ông đã ôm lấy eo Tiêu Tiêu, bế cô ta đi hướng giường. Người đàn ông không phát hiện so với ba ngày trước quen biết Tiêu Tiêu thì mình đã tiều tụy rất nhiều.
Tiêu Tiêu hờ hững ôm cổ người đàn ông, quay đầu lại nhìn bể cá của mình, trong bể cá dường như có vô số khói đen muốn toát ra.
Ngay sau đó lại là một trận mây mưa.
Mới vài hôm, nhóm Cố Khanh đã gặp Tiểu Linh do dự trước cửa Bộ Đặc Dị.
“A, Tiểu Linh, cô rốt cuộc tới!” Từ Ngạn chào hỏi Tiểu Linh, bộ dáng đương nhiên như thể coi mình là người của Bộ Đặc Dị.
Tiểu Linh lúng túng cười, khiến cô gái trẻ như cô ấy đến một nơi hoàn toàn xa lạ làm cô ấy hơi thấp thỏm. May mắn gặp nhóm người Cố Khanh ở trước cửa, khiến Tiểu Linh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không đợi bọn họ vào cửa đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của Từ Ngạn vang lên.
Từ Ngạn nhìn thoáng qua màn hình, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận điện thoại:
“Cha?”
Khương Mặc Ngôn nghe được là cha của Từ Ngạn, cũng là cậu út của mình gọi thì hơi ngạc nhiên.
Cậu út này, nên nói thế nào đây, trời sinh lạnh lùng, cho dù đối đãi với đứa con ruột Từ Ngạn thì thái độ cũng không dịu dàng hơn chút nào.
Cũng vì thái độ đó của ông ta nên Từ Ngạn mới không chịu về nhà, ở lì chỗ của Khương Mặc Ngôn, anh biết hết những điều này.
Bây giờ cậu út gọi điện thoại tới, chẳng lẽ rốt cục cũng biết quan tâm con trai của mình một chút? Khương Mặc Ngôn thầm nghĩ.
Không ngờ lời kế tiếp càng khiến Khương Mặc Ngôn kinh ngạc.
"Cái gì?! Cha nói là tới đón con về?” Từ Ngạn cũng bị cuộc gọi điện của cha làm hết hồn, thật sự là cha của mình gọi chứ không phải ai giả trang sao?
Nhưng đầu dây bên kia lại nói vài câu, Từ Ngạn lập tức khôi phục bình thường. Biết ngay mà, cha mình đâu dễ đổi tính như vậy.
Thì ra là cha của Từ Ngạn vừa lúc cần bàn một mối làm ăn, đi thành phố S một chuyến nên ‘tiện thể’ mang con trai về luôn.
Từ Ngạn nhìn về phía nhóm Khương Mặc Ngôn:
“Em không vào với mấy người, cha nói sẽ đi bàn việc làm ăn với người ta, chốc nữa đón em cùng đi tiệc rượu, muốn em qua gặp ngay bây giờ.”
Khương Mặc Ngôn gật đầu thấu hiểu, dù cậu út là người hờ hững tới đâu thì Từ Ngạn về sau cũng sẽ kế thừa việc kinh doanh của ông ta, trước tiên bồi dưỡng cũng là chuyện nên làm.
Từ Ngạn lại nói:
“Anh họ, cha nói lâu rồi không gặp anh, muốn anh đi với em, anh thấy sao?”
Từ Ngạn hy vọng Khương Mặc Ngôn cùng đi. Có Khương Mặc Ngôn thì cha cậu ấy thường dễ nói chuyện hơn.
Nhưng Khương Mặc Ngôn lắc đầu, nói:
“Anh không hứng thú với loại tiệc tùng này, em đi đi.”
Từ Ngạn gật đầu, xoay người chuẩn bị đi tìm cha mình, thì thào:
“Làm như em thích đi dự tiệc lắm vậy.”
Sau khi Từ Ngạn đi, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn mang Tiểu Linh vào Bộ Đặc Dị.
Mọi người rất hứng thú với Tiểu Linh, một người không học pháp thuật huyền học theo hệ thống, càng giống như là đột nhiên thức tỉnh năng lực đặc biệt.
Tiểu Linh lần đầu tiên tới đây, sau khi cùng mọi người hơi quen thuộc một chút, cô ấy bị kéo đi làm các loại thí nghiệm. Cũng may Tiểu Linh là một cô gái tính tình hiền lành, nếu không thì bị một đám người không quen thuộc bắt thử cái này thử cái kia không chừng sẽ nổi giận đánh người.
Nhưng thử nghiệm như vậy cũng có ích.
Sau khi kiểm tra, bọn họ có thể xác định lỗ tai Tiểu Linh có thể nghe thấy thanh âm của quỷ hồn, hẳn là không phải là dị năng gì, mà là Phật gia nói "Thiên Nhĩ Thông".
Thiên Nhĩ Thông là thông qua âm thanh gián tiếp biết tâm niệm của chúng sinh, vui buồn thiện ác nhân quả.