Tiểu Linh có thể thức tỉnh Thiên Nhĩ Thông chứng minh có duyên với Phật. Rất có thể một kiếp nào đó là Phật tử sùng đạo của Phật giáo, hoặc tích lũy đủ thiện duyên trên người.
Đồng thời, điều này cũng cho thấy, nếu như Tiểu Linh tu luyện thần thông của Phật Môn sẽ có hiệu quả gấp bội.
Các đồng nghiệp ở Bộ Đặc Dị cực kỳ hâm mộ Tiểu Linh có thể thức tỉnh thiên phú thần thông như vậy.
Lệ Hoan mời Tiểu Linh gia nhập Bộ Đặc Dị, nào là cho công pháp, nhiều phúc lợi, y chang hồi xưa khuyên Cố Khanh gia nhập.
Nhưng Cố Khanh hiện tại cũng là một thành viên của Bộ Đặc Dị, tự nhiên là nói vun vào cho bộ môn của mình. Mỗi phần mà Lệ Hoan đưa ra đều không lừa dối, Cố Khanh cũng được hưởng thụ những ưu đãi đó, ngoài việc phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn.
Tiểu Linh sau khi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng đồng ý gia nhập Bộ Đặc Dị.
Đó là một lựa chọn thông minh.
Tiểu Linh có năng lực đặc biệt như vậy, có thể nói là nhân tài khan hiếm của đội cảnh sát, đi đến đâu cũng sẽ được hoan nghênh.
Nhưng điều kiện tiên quyết là năng lực của Tiểu Linh đủ mạnh. Giống như bây giờ, Tiểu Linh chỉ có thể nghe được tiếng nói chuyện đứt quãng của quỷ hồn bình thường, đụng phải lệ quỷ thì đành bó tay, giúp đỡ ít ỏi cho việc phá án.
Hơn nữa loại tình huống này của Tiểu Linh, nếu như không gia nhập Bộ Đặc Dị thì Lệ Hoan khẳng định sẽ không miễn cưỡng. Nhưng Tiểu Linh nhất định sẽ bị đưa vào đối tượng chú ý đặc biệt, phòng ngừa một người có năng lực đặc biệt như vậy bởi vì chuyện nào đó mà đi lạc lối.
Lúc trước Cố Khanh gia nhập Bộ Đặc Dị cũng có suy xét mấy vấn đề này.
Phùng Cương, trùm bất động sản thành phố S tổ chức tiệc rượu ở nhà hàng lớn Thịnh Thế.
Trong tiệc rượu đều là người nổi tiếng trong giới kinh doanh, và cả cậu ấm nhà giàu, một đám người đẹp còn hơn hoa, tăng thêm sắc màu cho sảnh tiệc.
Lúc này Từ Ngạn đi theo cha mình là Từ Bác Văn vào sân.
Từ Ngạn sửa sang cà vạt trên cổ mình, cảm thấy khó chịu. Tại sao cậu ấy buông tha cơ hội đi theo anh họ hiểu biết thần kỳ của thế giới, đến đây chịu khổ chứ?
Quần áo gò bó rất khó chịu, cậu ấy đói bụng nhìn bàn thức ăn đầy bàn lại không thể ăn uống no nê.
Cậu ấy phải đi theo cha, mỗi khi cha giới thiệu cậu ấy cho người nào là cậu ấy phải bày ra khuôn mặt tươi cười được huấn luyện đặc biệt, làm bộ làm tịch trò chuyện vài câu với đối phương.
Từ Ngạn cười đến cơ mặt cứng ngắc.
Tâm tình của Từ Ngạn rõ ràng không tốt đẹp, nhưng cha Từ Bác Văn lại giống như không nhìn thấy, tiếp tục giới thiệu con trai mình với các bạn làm ăn.
Đợi đến khi Từ Ngạn thật vất vả mới có cơ hội thở dốc, chợt nghe Từ Bác Văn nói: “Bây giờ con cũng đã lớn, một ngày nào đó cần phải đón gánh nặng trên người của cha. Sau này con sẽ có nhiều cơ hội tham gia tiệc rượu như thế này, cha hy vọng con làm tốt hơn nữa, con sẽ làm được chứ?”
Tuy ngữ khí vẫn không cao không thấp, nhưng đây là lần đầu tiên Từ Bác Văn đưa ra yêu cầu như vậy đối với Từ Ngạn. Dựa theo trước kia, ông ta không quan tâm Từ Ngạn làm chuyện gì.
Từ Ngạn dường như bị khích lệ, theo bản năng ưỡn ngực lên:
“Con làm được!”
"Rất tốt." Từ Bác Văn gật đầu: “Cha giới thiệu cũng đầy đủ rồi, giờ con có thể tự do đi lại, thuận tiện kết bạn xã giao cho riêng mình.”
Từ Bác Văn nói xong mặc kệ Từ Ngạn, đi tìm người bàn chuyện làm ăn. Từ Ngạn thì đi về một hướng khác.
Phương hướng Từ Ngạn đi là chỗ một đám người trẻ tuổi tụ tập, mấy người này trông giống như cậu ấy, đều là dựa vào bối cảnh trong nhà tiến vào. Nói trắng ra là một đám cậu ấm.
Từ Ngạn lại gần nghe nội dung mới biết những người này chẳng phải thảo luận chuyện lớn lao gì, mà là bình phẩm các cô gái xinh đẹp trong bữa tiệc, thí dụ như người nào đẹp người nào xấu, người nào có gian díu với ai đó.