Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 756 - Chương 757: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 757: Vô Đề

Tiêu Tiêu rõ ràng không phải loại người lương thiện, đám cậu ấm ở đây, đặc biệt là Phùng Lỗi đã bị mê hoặc.


Nếu như xảy ra chuyện gì phỏng chừng sẽ chết một đám người.


Từ Ngạn đút tay vào túi quần, kỹ thuật gõ chữ mù luyện tập để qua mắt giáo viên lúc còn học cấp 3 phát huy công hiệu.


Từ Ngạn khẩn cấp cầu cứu Khương Mặc Ngôn: Anh họ, cứu em! Trong buổi tiệc có nữ yêu quái, cảm giác rất lợi hại! Các người không đến nhanh thì em phỏng chừng người ở đây đều tiêu đời!


Tiêu Tiêu câu được câu không trò chuyện với Phùng Lỗi. Đám cậu ấm ở phía sau nhìn hai người đã bắt chuyện với nhau, bọn họ không dám quấy rầy, lần lượt rời khỏi nơi này tìm cô gái mình thích lân la làm quen.


Từ Ngạn sau khi gửi tin nhắn cầu cứu thì không dám ở lại thêm một giây, trước tiên chạy về bên cạnh Từ Bác Văn, Tiêu Tiêu này kỳ dị như vậy, cũng may cậu ấy xin anh họ một mớ bùa mang theo trên người, đi theo bên cạnh cha để tiện thể bảo vệ ông ta!


Trên thực tế, Từ Bác Văn không cần Từ Ngạn bảo hộ.


Từ lúc Tiêu Tiêu bước chân vào phòng tiệc này đã nhìn tất cả đàn ông ở đây, những người này đều là con mồi của cô ta.


Trong đó, Từ Bác Văn – Từ tổng là con mồi ngon lành nhất trong mắt Tiêu Tiêu, không biết ông ta bảo dưỡng như thế nào, hơn bốn mươi tuổi, năng lượng ẩn chứa trong thân thể nhiều còn hơn thanh niên hai mươi mấy, Tiêu Tiêu nhìn cũng muốn chảy nước miếng.


Tiêu Tiêu lúc này muốn bày ra sức hấp dẫn của mình, khiến Từ tổng bị người ta gọi là lạnh nhạt này tự tìm đến mình.


Nhưng thật không ngờ, Tiêu Tiêu còn chưa lại gần đã bị Từ Bác Văn phát hiện cô nhìn trộm.


Một ánh mắt liếc qua, Tiêu Tiêu cảm thấy mình tựa hồ bị thứ gì đó đâm vào đầu, chóng mặt suýt té.


Đó là Từ Bác Văn!


Tiêu Tiêu lập tức ý thức được, đau đớn trong đầu nói cho cô ta biết, người đàn ông này không thể trêu chọc!


Tiêu Tiêu ở bên cạnh bàn ăn nghỉ ngơi lấy sức, đang suy nghĩ hôm nay ra đường không coi ngày, có lẽ tìm không thấy con mồi tốt gì.


Không ngờ cậu chủ nhà họ Phùng tự mình đến.


Người ta chủ động tìm tới cửa, Tiêu Tiêu tự nhiên không từ chối. Hai người uống mấy ly rượu, sau đó theo lời mời của Phùng Lỗi đi ra phòng tiệc.


Vì thế khi Khương Mặc Ngôn vội vàng chạy tới, nhìn thấy chính là Từ Ngạn lẽo đẽo đi theo phía sau cha mình, trong phòng tiệc không có gì khác lạ.


“Anh họ!” Từ Ngạn thấy Khương Mặc Ngôn tới thì thở phào nhẹ nhõm: “Anh mà còn chưa đến chắc em không chống đỡ nổi”


Khương Mặc Ngôn mặc kệ cậu ấy đầy bụng oán giận, hô một tiếng ‘cậu út’ với Từ Bác Văn, sau đó hỏi Từ Ngạn:


“Người đâu?”


Từ Ngạn ủ rũ nâng tay chỉ về phía bàn ăn: “Không phải ở đó sao ủa? Người đâu rồi?”


Từ Ngạn xòe tròn mắt:


"Vừa rồi rõ ràng còn ở nơi này "


Từ Ngạn nhìn quanh bốn phía, phát hiện Tiêu Tiêu cùng Phùng Lỗi đều không thấy, thầm nghĩ không tốt.


“Anh họ! Mới nãy em lo trông chừng cha nên không phát hiện bọn họ rời đi từ khi nào.”


Từ Bác Văn lúc này vỗ bả vai Khương Mặc Ngôn: “A Ngôn à, một thời gian dài không gặp, em họ của con nói bây giờ con rất lợi hại, gần đây đang làm cái gì?”


Khương Mặc Ngôn bất đắc dĩ muốn lau mặt: Vào lúc thế này, cậu và em họ trông đều không đáng tin!


Khương Mặc Ngôn trò chuyện với Từ Bác Văn vài câu, tay không cần bấm điện thoại, chờ Đổng Diệu Diệu điều tra chỗ của Phùng Lỗi giúp mình.


Từ Bác Văn rời đi, Khương Mặc Ngôn nói chuyện cũng bớt đi vài phần kiêng dè:


“Khi em nhìn thấy người phụ nữ kia thì có cảm giác gì, miêu tả chi tiết cho anh. Anh cần phán đoán yêu ma quỷ quái kia cấp bậc cỡ nào.”


Phải công nhận, Từ Ngạn khi phát hiện Tiêu Tiêu và Phùng Lỗi cùng nhau rời đi, tuy trong lòng hơi lo cho gã nhưng càng nhiều là thở phào nhẹ nhõm.


Bình Luận (0)
Comment