Ý thức được sinh mệnh của mình dưới tình huống này không được bảo đảm, Phùng Lỗi vội cười tươi với Khương Mặc Ngôn:
“Anh em, mấy lá bùa này anh còn nhiều không? Bán không?”
Tiêu Tiêu vội vàng chạy về nhà.
Hôm nay thực sự là hơi nguy hiểm.
Cô ta suýt chút nữa là bị bắt rồi.
Kỳ thật, với tình huống như cô ta thì tốt nhất chính là trà trộn vào một số nơi tương đối hỗn loạn, ví dụ như quán bar.
Bằng cách này, dù có người ‘mất tích’ cũng không tra được cô ta.
Nhưng Tiêu Tiêu không cam lòng!
Những công tử có tiền này dựa vào cái gì sau khi đùa bỡn con gái thì có thể vung tay áo rời đi?
Cho bọn họ cũng nếm mùi vị bị người đùa bỡn, để cho bọn họ không còn có năng lực đùa bỡn những người khác! Đây là chấp niệm của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu vơ lấy một nắm thức ăn cho cá đặt trên bàn, cho cá rồng đỏ mình thích nhất ăn, sau đó lộ ra một khuôn mặt tươi cười: “Đừng nóng vội, bây giờ ta sẽ làm thức ăn mới cho các ngươi!”
Cô ta xoay bình hoa trên giá sách, ván giường lún xuống, lộ ra cửa động có thể một mình đi qua.
Tiêu Tiêu chậm rãi đi xuống.
Bên trong là nguyên liệu để cô ta làm thức ăn cho cá.
Trong một căn phòng bí mật dưới lòng đất tối tăm, có một bóng đen hình người nằm trên giường kim loại chế tạo đặc biệt.
“Khụ khụ khục” Thứ hình người kia phát ra mấy tiếng kêu nhưng không biết có ý nghĩa gì.
Tiêu Tiêu không cảm thấy sợ hãi, từng bước chậm rãi tới gần hắn.
"Người" trước mắt này, toàn thân gầy đến mức da bọc xương, cơ hồ nhìn không thấy trên người có thịt tồn tại. Hốc mắt lõm xuống, xương gò má trũng sâu, thoạt nhìn rất giống thây khô trong phim.
Nhưng hiển nhiên, hắn còn sống.
Tiêu Tiêu đi tới bên cạnh hắn, lấy tay chậm rãi vuốt ve mặt hắn, vẻ mặt kia tràn đầy dịu dàng như ở trước mặt người mình yêu.
"A a " Thây khô phát ra âm thanh không rõ nghĩa.
Tiêu Tiêu lại giống như nghe hiểu, cô ta gật đầu trấn an đối phương: “Tôi biết, tôi biết!”
Tiêu Tiêu dán môi son lên trán đối phương:
“Tôi đã hứa với anh sẽ mãi bên anh, đổi lại, anh đưa thân thể cho tôi, cho các bảo bối của tôi ăn no nê, đây là giao dịch công bằng.”
Tiêu Tiêu đã không nhớ rõ mình ước hẹn mãi mãi bên nhau với bao nhiêu người đàn ông.
Hiện tại, những người đàn ông kia đều đã hóa thành chất dinh dưỡng của cá rồng đỏ trong bể cá, mãi mãi ở lại nơi đó. Tiêu Tiêu hứa rằng họ sẽ ở bên nhau mãi mãi, cô ta không nói dối họ.
Những con cá rồng đỏ này sẽ được cô ta nuôi cho đến khi chúng chết tự nhiên.
Oán khí dây dưa trong bụng hồng long ngư chính là minh chứng cho những người đàn ông đã chết kia còn tồn tại trên cõi đời.
Họ sẽ ở bên cô ta mãi mãi, đúng không nào?
Tiêu Tiêu không giết người đàn ông như thây khô chỉ còn sót lại một hơi thở, lẳng lặng đợi đến khi hắn không còn hô hấp, xác nhận hắn đã chết, cô ta mới đeo găng tay, bắt đầu chế biến thức ăn cho cá tươi mới.
Trong phòng Tiêu Tiêu, hơn mười con cá rồng đỏ vô ưu vô lự bơi trong nước.
Nhưng trong cơ thể chúng, oán khí màu đen đang chậm rãi thành hình, tựa hồ đang hình thành một giống loài mới.
Lệ Hoan nhận được tin tức của Khương Mặc Ngôn, lúc dẫn người đến chỗ ở của Tiêu Tiêu mà bọn họ tra được thì không tìm được người.
Bọn họ đã hành động rất nhanh.
Nhưng Tiêu Tiêu giống như nhận được tin tức sớm, đã biến mất tăm, chỉ mang đi một ít quần áo đơn giản và cá của cô ta.
Thứ bị để lại là một chuỗi danh sách nam giới mất tích sau khi tiếp xúc với Tiêu Tiêu.
Nói thật, Bộ Đặc Dị và cảnh sát khi tra được tình huống này thật sự là chấn động!
Tiêu Tiêu rất thông minh, cũng rất có chừng mực.
Những người đàn ông mất tích kia đa số quen ở quán bar, hộp đêm, bởi vì đến đó một mình, nên khi họ theo Tiêu Tiêu rời khỏi, chỉ cần chú ý tránh camera giám sát một chút, căn bản sẽ không có người phát hiện.