Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 758 - Chương 759: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 759: Vô Đề

Khi Khương Mặc Ngôn từ xa nhìn thấy biệt thự của Phùng Lỗi thì cảm thấy tình huống không đúng.


Trên bầu trời biệt thự này bị một mảnh sương mù màu hồng đào bao phủ.


Tác dụng của sương khói này chẳng có gì nhiều, con người bị nó bao phủ sẽ rơi vào dục vọng không ngừng nghỉ.


Khương Mặc Ngôn tiến lên, bấm chuông cửa biệt thự.


Theo tiếng chuông cửa vang lên, sương mù màu hồng đào trên không trung ngắn ngủi bị hấp thu vào trong biệt thự, không thấy một chút dấu vết.


Qua một hồi lâu, mới có người đi ra mở cửa.


Người mở cửa là Phùng Lỗi.


Phùng Lỗi choàng áo ngủ, ngáp dài, lẩm bẩm hỏi ‘ai đó’ vừa mở cửa.


Khương Mặc Ngôn nhìn trạng thái hiện tại của Phùng Lỗi, rõ ràng tinh khí tổn thất.


“Anh là ai?” Phùng Lỗi thấy Khương Mặc Ngôn không nói chuyện thì hỏi lại lần nữa.


Phùng Lỗi chắc chắn người trước mắt này xa lạ với mình, tại sao nhấn chuông cửa nhà mình?


Khương Mặc Ngôn có thể cảm nhận được, sương mù màu hồng đào đang tụ tập trong nhà, hơn nữa chậm rãi biến mất.


Khương Mặc Ngôn không kịp giải thích với Phùng Lỗi, anh kéo gã ra, dường như anh cảm giác được thứ gì, chỉ giây lát đã tìm được phương hướng phòng ngủ của Phùng Lỗi.


“Này này! Sao anh lại đột nhập vào nhà tôi? Ra khỏi đây cho tôi! Nếu anh không ra ngoài, tôi sẽ gọi cảnh sát!” Phùng Lỗi lúc bị kéo ra thì sửng sốt một chút, sau đó nổi giận, thời nay có người dám chơi trò xâm nhập nhà dân bất hợp pháp?


Tiếc rằng mặc dù tốc độ của Khương Mặc Ngôn có nhanh hơn nữa thì vẫn bị chậm một bước.


Chờ anh mở cửa phòng ra, nhìn thấy chính là Tiêu Tiêu đang ngồi dậy từ trên giường, quấn áo nửa che nửa hở.


"A!!! Có lưu manh!!!" Tiêu Tiêu phát ra một tiếng thét chói tai, khóe miệng lại để lộ ra ý cười.


Khương Mặc Ngôn nhíu mày nhìn Tiêu Tiêu.


Đây là một con người?


Tiêu Tiêu trước mắt, ngoại trừ bộ dạng quyến rũ một chút, từ đầu đến chân là loài người bình thường.


Chuyện này là sao?


Khương Mặc Ngôn còn chưa xác nhận rốt cuộc là tình huống gì, Phùng Lỗi đã đuổi theo tới nơi, phía sau gã còn có thêm hai bảo vệ.


“Hai người hãy bắt tên kia lại!” Phùng Lỗi ra hiệu cho hai người ở phía sau.


Hai nhân viên bảo vệ đang muốn ra tay, Khương Mặc Ngôn mở miệng: “Từ Ngạn gọi tôi tới.”


“Chờ một chút!” Nghe được tên Từ Ngạn, Phùng Lỗi theo bản năng hô ngừng: “Anh nói là Từ Ngạn kêu anh lại đây? Để làm gì?”


Khương Mặc Ngôn nói thật:


“Cậu ta nói anh có nguy hiểm, kêu tôi đến cứu anh.”


Để chứng minh quan hệ giữa anh và Từ Ngạn, Khương Mặc Ngôn còn chủ động gọi điện thoại cho Từ Ngạn.


Phùng Lỗi thấy thế liền biết Khương Mặc Ngôn nói hẳn là nói thật, gã dồn sự chú ý vào Khương Mặc Ngôn nên không phát hiện sắc mặt của Tiêu Tiêu vừa rồi hơi thay đổi.


Vừa nhìn thấy hai bảo vệ tiến vào, Tiêu Tiêu đứng sang một bên chỉnh lại quần áo, lúc này đi thẳng tới trước mặt Phùng Lỗi:


“Nếu cậu Phùng bận việc thì tôi đi về trước.”


Giọng nói kia rất đẹp.


Nhưng dường như cô ta sốt ruột muốn đi?


Phùng Lỗi vẻ mặt mê ly:


“Được được được! Hôm khác tôi lại đến tìm cô.”


Rất kỳ lạ! Rõ ràng trong lòng Phùng Lỗi muốn cách Tiêu Tiêu xa một chút, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Tiêu liền quên hết mọi thứ, nhịn không được tới gần cô ta.


Tiêu Tiêu thấp thỏm, từng bước một đi ra biệt thự, Khương Mặc Ngôn không ngăn cản.


Đợi đến khi không thấy bóng dáng Tiêu Tiêu, Khương Mặc Ngôn mới dán bùa Thanh Tâm lên người Phùng Lỗi.


Phùng Lỗi cảm giác có một chậu nước lạnh ụp xuống đầu mình, óc tỉnh táo.


Phùng Lỗi hỏi:


“Tôi bị sao vậy?”


Cố Khanh thản nhiên nói:


"Chẳng qua là bị dục vọng làm choáng váng, bị lạc tâm trí.”


“Ui!” Ngắn ngủi một câu, Phùng Lỗi đã nghiệm ra được vài thứ.


Thảo nào thằng nhóc Từ Ngạn kêu người đến cứu mình!


Phùng Lỗi tuy rằng háo sắc, nhưng có thể ngồi vững vị trí con trai của ông trùm bất động sản, được cha mình tự thân bồi dưỡng, chứng minh gã không phải là một người ngu xuẩn. Tiêu Tiêu này, quả nhiên là có vấn đề lớn!


Bình Luận (0)
Comment