Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 80 - Chương 80: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 80: Vô Đề

Không đầy hai mươi phút, cảnh sát liền áp mấy kẻ bắt cóc lên xe, tiện thể mang bọn nhỏ bị đói vài ngày nhưng tinh thần còn khá tốt đi ra.


Cố Khanh có thể cảm giác được sau khi băng bắt cóc bị bắt, con nít được thả ra, dường như có từng luồng kim quang công đức chậm rãi chui vào người của mình, đi vào óc, bị sách ngọc hấp thụ rồi lại phun ra, khiến khí vận quanh người cô càng vững chắc hơn.


Những cảnh sát ở đây, bao gồm Trịnh Thiết Trụ là quỷ hồn đều tỏa ra ánh sáng vàng.


Hơn nữa đây là tập đoàn lừa bán, đám bắt cóc này bị bắt sau đó lôi ra càng nhiều đồng phạm, cứu càng nhiều trẻ con, công đức của đám người Cố Khanh sẽ càng nhiều nữa.


“Cố đại sư, cảm ơn cô trợ giúp. Cô giúp tôi tìm được cha mẹ, lại cứu bọn nhỏ. Tôi nghe nói đại sư giúp đỡ đều phải đưa bao lì xì, đây là tích góp mấy năm nay của tôi, xin cô nhận cho.”


Sau khi về cục cảnh sát, Phùng Quân lén đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Cố Khanh.


Cố Khanh từ chối.


Có trích phần trăm từ bán bùa chú, cộng thêm ngẫu nhiên phiên dịch trên trang web, Cố Khanh đã tạm thời không thiếu tiền.


Lần này Cố Khanh giúp đỡ một là vì công đức, cũng không thể trơ mắt nhìn chuyện lừa bán, chứ không phải vì tiền.


Nếu cô nhận số tiền kia thì coi như thanh toán xong với Phùng Quân, nhưng Cố Khanh còn muốn sau này nếu có chuyện gì thì nhờ anh ấy giúp đỡ, tốt nhất giữ lại nợ ân tình này.


Cố Khanh nhìn khí vận của Phùng Quân, ấn đường có tia sáng đỏ, phỏng chừng chuyện này chấm dứt anh ấy sẽ thăng chức. Cố Khanh nhướng chân mày, nếu Phùng Quân tiếp tục thăng cấp thì phải chăng có thể điều tra chút việc giúp cô, thí dụ như nhà họ Hoắc.


Cố Khanh từ chối nhận thẻ ngân hàng, nói: “Không cần tiền, bây giờ anh trừ vợ con ra còn phải nuôi mẹ, nhưng về sau nếu tôi cần anh tra giúp ít thứ thì hy vọng anh không từ chối."


Phùng Quân trả lời chém đinh chặt sắt: "Đương nhiên sẽ không."


Cố Khanh giúp đỡ anh ấy rất nhiều, nếu sau này cô cần nhờ giúp thì anh ấy tuyệt đối không từ chối.


Cố Khanh nhìn nét mặt của Trịnh Thiết Trụ càng an tường, nhắc nhở một câu: “Sự tình chấm dứt rồi thì mau trở về tìm mẹ của anh đi, chấp niệm của cha anh đã xong, hung thủ hại ông ấy đã bị bắt, phỏng chừng quỷ sai sắp đến mang ông đi, tranh thủ trở về cho hai vợ chồng họ gặp một mặt.”


Cố Khanh đưa chai nước mắt trâu cuối cùng cho Phùng Quân.


Để lại Phùng Quân hoang mang ‘Thế giới này thật sự có quỷ sai? Vậy còn địa phủ? Thiên đình thì sao?’.


Không nói đến chuyện Phùng Quân mang theo vợ con đưa mẹ già về nhà chăm sóc, và hai vợ chồng cách biệt âm dương gặp lại nhau.


Cố Khanh từ chối Phùng Quân đưa về, tự mình đi xe về.


Chỉ còn một trạm là về trường học, Cố Khanh bỗng nổi hứng xuống xe đi bộ về.


Khi Cố Khanh đi qua một ngõ nhỏ thì nghe tiếng người nói chuyện.


“Nam Nguyên, tại sao em phớt lờ tôi? Tôi thích em thật lòng, nếu em đồng ý bên tôi thì tôi bảo đảm suốt đời chỉ có mình em. Hơn nữa tôi có thể giúp em chuyện mẹ của em” Là giọng đàn ông.


Còn chưa nói xong đã bị giọng nữ trong trẻo lạnh lùng đánh gãy: “Chu Châu, làm ơn đừng dây dưa tôi nữa. Tôi thấy lạ lắm, anh và bạn gái của anh không nghe hiểu tiếng người à? Tôi đã nói là không thích anh, không muốn quan tâm anh, sao mấy người giống như là hoàn toàn nghe không hiểu vậy?”


“Tôi đã chia tay với Lưu Di rồi, bởi vì tôi yêu em, sao em không chịu hiểu? Vì em, tôi sẵn sàng làm bất kỳ chuyện gì!” Người tên Chu Châu vẫn dai dẳng như đỉa.


"Hừ!" Nam Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Vậy hôm nay tôi nói rõ lần cuối với anh, tôi không thích anh! Làm ơn đừng bám riết tôi nữa, nếu không thì coi chừng tôi trực tiếp báo cảnh sát nói là anh quấy rối!”


Cố Khanh tình cờ đi qua đầu ngõ lại nghe được trò hay, cô sờ cằm. Nam Nguyên? Chu Châu? Hai cái tên này hơi bị quen tai.


Bình Luận (0)
Comment