Cố Khanh không lựa chọn lập tức đi qua, giọng nói trong ngõ hẻm vẫn không ngừng lại.
Sau khi thẳng thừng từ chối đối phương, cô gái tên Nam Nguyên dường như định rời đi.
"Không được đi! Nam Nguyên, nếu em không thích tôi thì nói cho tôi biết, tại sao mỗi lần thấy tôi là em sẽ cười với tôi? Em luôn lạnh lùng như băng giá với người khác, chỉ cười với mình tôi, chẳng lẽ như vậy không phải là thích tôi sao?”
Trong ngõ hẻm, Chu Châu bắt lấy cổ tay của Nam Nguyên, nhìn cô ấy không thể vùng thoát khỏi tay mình, trong lòng đột nhiên sinh ra khoái cảm.
“Buông tôi ra! Ai cười với anh chứ, bị điên à!”
Nam Nguyên vẫn chưa phát hiện nguy hiểm buông xuống, cực kỳ không kiên nhẫn với Chu Châu đeo bám dai dẳng, cô ấy gồng sức muốn vùng thoát tay của Chu Châu.
Nam Nguyên không biết rằng vào lúc thế này, sự từ chối của cô ấy là kích thích đối với Chu Châu đã hơi điên cuồng.
“Không, là em cười với tôi trước, là em dụ dỗ tôi trước!” Chu Châu lẩm bẩm, nắm cổ tay của Nam Nguyên siết càng chặt hơn.
Cố Khanh nghe không nổi nữa, phỏng đoán theo lẽ thường thì cứ để như vậy ước chừng sẽ dẫn phát sự kiện không được tốt. Huống hồ Cố Khanh có thể nhìn thấy sương mù màu đen khuếch tán từ ngõ hẻm, đó là ác ý toát ra từ trong tim Chu Châu.
Cố Khanh xuất hiện ở đầu ngõ khiến một nam một nữ trong hẻm vừa lúc nhìn thấy cô.
Người đàn ông tên Chu Châu kéo Nam Nguyên, bị cô ấy từ chối thẳng thừng khiến đầu óc của gã nóng phừng phừng.
Trong đầu có người không ngừng nói với gã, dường như đang dụ dỗ rằng: tất cả là lỗi của Nam Nguyên, là Nam Nguyên dụ dỗ mình, đối xử với mình khác biệt với mọi người, chỉ cười với mình. Chờ sau khi mình yêu cô ấy thì lại đá mình đi, chỉ vì khiến chính mình xấu mặt. Đều là lỗi của Nam Nguyên, ả là hồ ly tinh! Ả là con điếm!
Chu Châu buông bàn tay cầm cổ tay của Nam Nguyên ra, không đợi cô ấy chạy trốn thì gã vươn hai tay bóp chặt cổ của cô ấy, đang định từ từ tăng thêm sức bỗng phát hiện đầu ngõ có một bóng người xuất hiện.
Cố Khanh mở di động ra, nhanh chóng cho người ta thấy trên di động đã hiện ba con số, ngón tay cô để gần nút gọi, mỉm cười hỏi:
“Cần tôi gọi 110 giúp không?”
Bộp!
Tay buông xuống.
Bị người nhìn thấy?
Chu Châu hơi hốt hoảng, gã cũng không rõ vừa rồi mình làm sao nữa, bởi vì Nam Nguyên luôn từ chối khiến gã khó chịu, bất giác
Nam Nguyên không bị ai giữ nên té ngã, bởi vừa bị bóp cổ nên không ngừng ho khan.
Chu Châu nhìn, phát hiện chỉ có một cô gái là Cố Khanh, thầm nghĩ không thể để người khác biết chuyện này, gã tiến lên hai bước, miệng đe dọa ‘đưa di động cho tao’, xông lên định cướp.
Cố Khanh nhờ tập thuật luyện thể cơ sở nên sức mạnh đã hơn con trai bình thường, cô không sợ chút nào, lùi lại hai bước, co chân đạp vào bụng của Chu Châu.
Bùm!
Chu Châu ngã xuống đất, ôm bụng nói không ra lời.
Quá đã!
Cố Khanh thầm thích, nỗi khó chịu khi thấy con nít bị lừa bán cũng bay theo cú đá này.
Từ đời trước bởi vì vũ lực không đủ bị người vào nhà cướp bóc con mất mạng, Cố Khanh đã hy vọng chính mình có sức lực mạnh mẽ rồi, vốn định học môn tán thủ, về sau bởi vì có thuật luyện thể cơ sở nên cô luyện tập mỗi ngày.
Hiện tại cuối cùng có hiệu quả nhỏ, còn thành công thực tiễn một phen. Xem kìa, tuy Chu Châu không thuộc loại cao lớn thô kệch, ít nhất cũng là đàn ông trưởng thành, vậy mà bị Cố Khanh đá một cái té lăn quay, đủ chứng minh tác dụng của thuật luyện thể cơ sở.
Cố Khanh đã thỏa mãn.
Chu Châu chỉ cho rằng mình một phút lơ là mới bị cô gái này chọc được kẽ hở, gã đứng lên muốn tiếp tục xông tới.
Cố Khanh không ngờ ăn một đá không làm người tỉnh não, thế là nghiêng người tránh nắm đấm của Chu Châu, lại đạp vào bắp chân của gã.
Ầm!
Chu Châu ngã sóng soài, không biết có bị gãy chân không.
Khoảnh khắc lại té ngã, Chu Châu biết mình đã coi thường, không ngờ một cô gái trông mong manh mà có sức mạnh như vậy.