Đau đớn từ chân cũng khiến Chu Châu tỉnh hồn khỏi trạng thái nóng đầu, phát hiện tình huống hiện tại khá bất lợi cho mình.
“Mày”
Chu Châu nén đau đứng lên, thoạt nhìn trông có vẻ chân chưa gãy.
Chu Châu còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn Cố Khanh tiến lên một bước thì chân không tự chủ được run run, cảm giác đau nhói vẫn còn, phần bụng cũng đau âm ỉ, gã rụt vòi.
“Mày chờ đấy!”
Ngoài mạnh trong yếu để lại một câu như vậy, Chu Châu khập khiễng vòng qua Cố Khanh bỏ chạy, không thèm nhìn Nam Nguyên ngã dưới đất cái nào.
Nam Nguyên bị ngã nhưng vẫn đẹp.
Dù hơi chật vật vì xung đột vừa rồi, nhưng người đẹp dù trong tình huống chật vật, hơi cau mày ho khan vẫn rất đẹp.
Cố Khanh nhìn Nam Nguyên, khí vận trên người cô ấy khiến Cố Khanh không kiềm được nhíu mày.
Đều nói hồng nhan bạc mệnh, xem ra vẫn là có đạo lý.
Cô gái tên Nam Nguyên này, từ lần trước Cố Khanh nhìn thấy thì khí vận màu đỏ của cô ấy tuy bị khí vận màu xám áp chế, nhưng ít nhất vẫn là địa vị ngang nhau.
Nhưng lần này, khí vận màu xám tăng thêm, bên người còn có thêm mấy đóa hoa đào úa.
Cố Khanh dời mắt xuống, nhìn tay của Nam Nguyên, một xâu chuỗi gỗ đàn trông sáng bóng, có màu tím sậm, hẳn là đeo rất nhiều năm. Nhưng từ xâu gỗ đàn này tỏa khói đen cuồn cuộn ăn mòn khí vận màu đỏ của chính Nam Nguyên, chậm rãi tăng thêm khí vận màu xám của cô ấy.
Thứ này hẳn là pháp khí chuyên môn dùng để hại người?
Cố Khanh thầm nghĩ.
Nam Nguyên nghỉ ngơi một lúc mới hồi sức, cô ấy đứng lên, còn có chút lảo đảo, đi đến trước mặt Cố Khanh, nói: "Cảm ơn cô.”
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng, nhưng cực kỳ dễ nghe.
Cố Khanh lắc đầu, dìu Nam Nguyên có chút đứng không vững:
“Cái này không có gì."
Cố Khanh dìu Nam Nguyên đến đầu ngõ, thấy cô ấy có thể tự đi về thì không quan tâm nhiều nữa. Trước khi đi, Cố Khanh lại nhìn thoáng qua xâu gỗ đàn trên tay Nam Nguyên.
"Đợi đã." Nam Nguyên gọi lại Cố Khanh.
Nam Nguyên đã phát hiện ánh mắt của Cố Khanh, cho rằng cô thích xâu chuỗi của mình, vì cảm tạ lúc trước cô ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ mà trực tiếp tháo xâu chuỗi gỗ đàn đeo trên cổ tay xuống:
“Tôi tên Nam Nguyên, cảm ơn cô đã nhiệt tình giúp đỡ, thấy cô có vẻ thích, tặng cô xâu chuỗi đeo tay.”
Xâu chuỗi đưa tới trước mắt, Nam Nguyên cho rằng Cố Khanh sẽ vui vẻ thu nhận lấy.
Không ngờ Cố Khanh trực tiếp lắc đầu, nói: "Tôi không thích đeo mấy thứ này.”
Do dự một chút, Cố Khanh lại thêm một câu:
“Cô tốt nhất cũng đừng đeo.”
Nam Nguyên nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Cố Khanh, dường như không nghe hiểu.
Cố Khanh cố ý nhấn mạnh:
“Thứ này không tốt cho sức khỏe. Thấy cô cũng ổn rồi, tôi đi đây.”
Cố Khanh xoay người bước đi.
Lúc Nam Nguyên chật vật về phòng ngủ thì trong phòng có hai cô gái.
Lưu Di để tóc đen dài, là gái xinh thứ hai trong phòng ngủ chỉ đứng sau Nam Nguyên, là bạn gái của cậu trai tên ‘Chu Châu’, hoặc nên nói là bạn gái cũ.
Lưu Di vẫn làm biểu cảm đáng thương, khi thấy Nam Nguyên trở về thì giống như giữa hai người chưa từng phát sinh chuyện gì, dịu dàng hỏi thăm một tiếng:
“Nam Nguyên, về rồi hả!”
Dường như Lưu Di không nhìn thấy chật vật trên người Nam Nguyên.
Nam Nguyên đi thẳng tới chỗ của mình ngồi xuống, không đáp lại câu hỏi của Lưu Di, khiến đối phương lại lộ vẻ mặt uất ức.
Trương Mộng Hinh trên người nở đầy hoa đào, rõ ràng không đẹp bằng Lưu Di và Nam Nguyên nhưng duyên con trai đặc biệt tốt, cô ta mới nhận được một cuộc điện thoại, bận ra ngoài ‘giao tế’, vẫn chưa trở về phòng ngủ.
Trần Hiểu Hiểu ngồi trên giường sơn móng tay màu đỏ thắm ngước đầu lên, thấy Nam Nguyên quần áo xộc xệch thì hừ lạnh một tiếng, mắng một câu: "Hồ ly tinh, không đứng đắn!"
Trần Hiểu Hiểu là người nhan sắc bình thường nhất trong phòng ngủ, cô ta vẫn luôn hy vọng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Trần Hiểu Hiểu học trang điểm đậm từ trên mạng, sơn móng tay xinh đẹp, dường như tất cả đều không thể khiến mọi người dời tầm mắt khỏi Nam Nguyên xinh đẹp, mấy chục ánh nhìn ngẫu nhiên giữ lại cũng chưa từng rơi xuống người Trần Hiểu Hiểu.