Từ lần đầu tiên nói xấu Nam Nguyên, cảm thụ ánh mắt ngạc nhiên của người khác nhìn mình thì Trần Hiểu Hiểu bắt đầu thích loại cảm giác này, khiến mọi người đều nhìn chính mình, nghe chính mình nói chuyện, loại cảm giác này thật sự là vô cùng tuyệt vời!
Trần Hiểu Hiểu thói quen loại mô thức này, trà trộn trong đám con gái nói xấu một cô gái khác, có vài điều là thật, nhưng đa số đều là Trần Hiểu Hiểu thêu dệt. Nói nhiều nhất là Nam Nguyên làm hoa khôi trường nhưng nghèo hèn, lạnh lùng, hoa khôi trường xinh đẹp có cả đống đề tài thú vị để thêu dệt.
Nếu Cố Khanh ở đây sẽ phát hiện khói đen từ miệng của Trần Hiểu Hiểu chẳng những không giảm bớt, ngược lại tăng nhiều, xem ra cô ta luôn chìm đắm trong khoái cảm nói xấu, ô miệt người khác.
Trần Hiểu Hiểu lấy điện thoại ra chụp lén bộ dạng chật vật của Nam Nguyên, tiếp đó giả vờ sơ sẩy gửi cho sinh viên nữ trong phòng ngủ khác, tin nhắn viết: “Lúc Nam Nguyên trở về dường như gặp được chuyện gì, quần áo dính đầy bụi, tôi không dám hỏi cô ta.”
Đối phương lập tức hưng phấn: “Sao, sao thế? Cô ta xảy ra chuyện gì?!!"
Nhưng mặc cho đối phương gửi bao nhiêu tin nhắn hỏi han thì Trần Hiểu Hiểu không trả lời lại.
Lúc này tự tưởng tượng sẽ có kết quả nhiều hơn là lời nói.
Trần Hiểu Hiểu cười tươi tắt máy.
“Ui!” Trần Hiểu Hiểu bỗng cảm thấy lưng hơi nhói, nhưng lập tức hết đau, cho nên không chú ý nhiều.
Trần Hiểu Hiểu đương nhiên không biết lần này bỏ qua sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho cô ta.
Nếu Trần Hiểu Hiểu có thể nhìn thấy sẽ phát hiện vị trí đau nhói trên lưng dường như có thêm một miếng nhỏ đen tuyền giống như bớt.
Màu đen như khối bớt kia dường như nhích nhẹ.
Bên kia phòng.
Từ sau khi Nam Nguyên vào phòng ngủ, ngồi xuống thì không nói một câu. Vô luận là Lưu Di nửa thật nửa giả quan tâm hoặc là Trần Hiểu Hiểu mỉa mai thì cô ấy đều làm ngơ như không nghe thấy.
Ngoài mặt có vẻ như Nam Nguyên bị Chu Châu làm sợ.
Nhưng trên thực tế là Nam Nguyên đang suy nghĩ về xâu chuỗi gỗ đàn trên tay.
Tại sao cô gái cứu mình rõ ràng nhìn xâu chuỗi vài lần lại bảo rằng không thích thứ này? Tay của cô gái ấy cũng đeo một sợi dây đỏ, trên đó treo một chiếc hồ lô xinh đẹp, thế thì sao cô gái ấy không thích dây đeo tay được?
Cô gái ấy không thích thì thôi đi, tại sao nói với mình là ‘tốt nhất cũng đừng đeo’?
Nam Nguyên cởi xâu chuỗi ra, đặt trên bàn quan sát kỹ.
Xâu chuỗi gỗ đàn này thật ra là một món quà, một người bạn có quan hệ rất tốt với cha mẹ của Nam Nguyên, cô ấy tôn kính gọi bác Tống.
Từ sau khi cha làm ăn thất bại, trong nhà phá sản, cha mẹ chỉ có thể mở quán ăn để kiếm sống, cơ hồ tất cả thân thích bạn bè đều cắt đứt quan hệ, chỉ có người bác này cho cha mượn tiền mở quán ăn, luôn trợ giúp nhà họ.
Xâu chuỗi này là lúc trước Nam Nguyên thi đại học, bác cố ý mang đến, nói là xin trong chùa, có thể phù hộ cô ấy học hành tiến bộ. Bình thường khi Nam Nguyên làm việc sẽ cẩn thận tháo xuống đặt trong bao, chỉ sợ làm hỏng.
Không biết có phải ảo giác hay không, xâu chuỗi gỗ đàn mà Nam Nguyên cảm thấy rất quý giá, rất thích sau khi nghe cô gái kia nói rằng không tốt, trong lòng cô ấy cũng không tự chủ được cảm thấy cầm xâu chuỗi khiến lòng rối loạn, dường như thật sự ảnh hưởng xấu đến sức khỏe.
Tuy Nam Nguyên cho rằng cảm giác như thế có chút buồn cười, nhưng nhìn xâu chuỗi gỗ đàn thật lâu sau, Nam Nguyên lấy một hộp gỗ ra từ ngăn kéo, bỏ xâu chuỗi vào.
Nam Nguyên thở hắt ra, dường như cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng. Đêm nay, Nam Nguyên hiếm có được một giấc ngủ ngon.
Tối hôm nay, trừ Nam Nguyên ngủ ngon ra, ba người khác cùng phòng ngủ đều trằn trọc.
Trần Hiểu Hiểu đang ngủ, trong mơ, cô ta đang mặt mày hớn hở cùng mọi người khinh thường nhìn Nam Nguyên chật vật, dè bỉu cô ấy không đáng một đồng.
Lưng Trần Hiểu Hiểu lại cảm thấy đau nhói, dấu đen dần biến lớn, khuếch tán ra.