Suy nghĩ một hồi, Cố Khanh cùng Khổng Phương chọn góc hẻo lánh ngồi xuống.
Khổng Phương trước tiên không kiềm được mở miệng hỏi:
“Bạn học Cố Khanh, xin hỏi trò là môn hạ của nhà nào?”
Cố Khanh sửng sốt, cô đâu có theo học ở môn phái nào, những thứ cô học đều đến từ sách ngọc trong đầu, không có dấu vết để lần theo.
Cố Khanh cười cười, nói với Khổng Phương:
“Thầy Khổng, lúc nhỏ em ngẫu nhiên đọc một cuốn sách, tập theo đến tận bây giờ, không môn không phái.”
"A?"
Khổng Phương không ngờ tới điều này, dù sao Cố Khanh có linh lực hơn ông quá nhiều, cộng thêm mang pháp khí (hồ lô ngọc), khiến người cảm thấy hẳn là có truyền thừa, không ngờ Cố Khanh một mình luyện đại.
Sau khi phản ứng lại, Khổng Phương không hỏi nhiều, tự giới thiệu tình huống của mình:
“Bạn học Cố, tôi học theo phương trượng Từ Vân của chùa Tích Vân, là đệ tử tục gia, năm xưa học chút thuật bói toán. Lúc trước yêu cầu giáo viên mở môn học tự chọn, tôi mở môn Chu Dịch, không kiềm được khoe khoang thuật bói toán trong trường, không ngờ lần này gặp đồng nghiệp.”
À, phương trượng Từ Vân của chùa Tích Vân, Cố Khanh có nghe nói về người này. Lúc trước Cố Khanh cố ý hỏi Từ Hạo Hoa cầu bùa hộ mệnh ở đâu, gã trả lời là phương trượng Từ Vân của chùa Tích Vân, không ngờ thầy Khổng Phương là đệ tử tục gia được phương trượng Từ Vân thu.
Cố Khanh khen: “Em từng nghe về phương trượng Từ Vân, tế thế cứu người, là cao tăng đắc đạo."
Lúc trước Cố Khanh giúp Từ Hạo Hoa đa số là vì kiếm tiền, phương trượng Từ Vân thì không nhận một đồng nhưng nguyện ý trợ giúp Từ Hạo Hoa, có thể thấy cảnh giới cao hơn cô nhiều.
Nghe Cố Khanh khen ngợi sư phụ của mình, Khổng Phương vui vẻ nói:
“Sư phụ của tôi đúng là rất lợi hại, hồi xưa tôi cũng lỡ đụng khắc, được mẹ ôm lên chùa Tích Vân, là sư phụ cứu tôi, còn thu tôi làm đệ tử tục gia.”
Khổng Phương say sưa kể sự tích của sư phụ mình.
Giáo sư Mễ thì ở một bên nói cho Cố Khanh biết chuyện về thầy Khổng Phương:
“Giáo viên này có học thức cao, thường hay đi thư viện đọc sách kinh tế học, nhưng ngẫu nhiên sẽ không đáng tin lắm.”
Cố Khanh gật đầu, nở nụ cười.
Dường như không phải tất cả người trong huyền học đều có thể giống như cô, không dựa vào bất cứ thứ gì liền có thể nhìn thấy quỷ quái và khí vận của người khác, giáo sư Mễ bay bên cạnh cô lâu rồi mà thầy Khổng Phương phía đối diện dường như hoàn toàn không có cảm giác được.
Cố Khanh che giấu về đôi mắt của mình, nói hồi xưa mình học thuật luyện thể và một ít bùa chú.
Khổng Phương nghe vậy mắt sáng lên:
“Sư phụ của tôi cũng hơi am hiểu về bùa chú, tiếc rằng tôi không có thiên phú về mặt này, chỉ học được chút ít về bói toán, còn phải dựa vào ba đồng tiền cổ mà sư phụ cho tôi mới tính chuẩn xác."
Hai người nói chuyện một lúc, không hiểu sao đi đến kết quả là tìm một ngày rảnh đi thăm viếng phương trượng Từ Vân.
Khổng Phương mỉm cười nói:
"Quyết định vậy đi, bạn học Cố Khanh, tôi đi trước, đừng quên cuối tuần này cùng đi chùa Tích Vân!”
Nhìn Khổng Phương bước chân nhẹ nhàng rời đi, Cố Khanh không tự chủ được hoài nghi phải chăng mình bị dụ?
Nhưng Cố Khanh cũng muốn tìm người trong huyền học để tìm hiểu tình huống của giới huyền học, Tiền Đồ và Khổng Phương chỉ biết đôi chút, phương trượng Từ Vân là đối tượng thích hợp.
Vậy nên Cố Khanh không rối rắm nhiều.
Cuối tuần.
Khi Cố Khanh đi theo thầy Khổng Phương đến chùa Tích Vân, trông thấy một đôi vợ chồng trung niên mang theo một cô gái che mặt quỳ trước phương trượng Từ Vân.
"Phương trượng đại sư, van xin ngài hãy giúp con gái của tôi đi!”
“Xin ngài đấy phương trượng, con gái của tôi còn nhỏ, có chuyện gì đều có thể ứng trên người cha mẹ của nó, con gái còn tương lai lâu dài.”
Khổng Phương mặc kệ những người này, trực tiếp mang theo Cố Khanh đến trước mặt phương trượng Từ Vân, chắp hai tay vào nhau, cung kính kêu một tiếng: “Sư phụ.”
Cố Khanh cũng bắt chước chắp hai tay vào nhau:
“Phương trượng Từ Vân.”
Mắt phương trượng Từ Vân khẽ động, chuyển từ người Khổng Phương qua Cố Khanh, hiển nhiên cảm thụ được linh lực trên người cô:
“A di đà phật."