Khổng Phương nhìn vợ chồng trung niên đang quỳ và cô gái giữ im lặng đứng ở phía sau, hỏi:
“Có chuyện gì vậy sư phụ?”
Loại tình huống này thường xảy ra.
Trong nhà gặp một số tình huống kỳ lạ, bệnh viện không giải quyết được thì sẽ tìm phương pháp đặc biệt, phương trượng Từ Vân là đại sư nổi tiếng gần xa, đương nhiên là lựa chọn cầu cứu hàng đầu của những người này.
Phương trượng Từ Vân lắc đầu, nói với đôi vợ chồng đang quỳ:
"A di đà phật, hai vị thí chủ xin hãy đứng lên trước, theo bần tăng đi vào, để bần tăng xem tình huống của con gái các vị trước rồi nói tiếp, được không?”
Giọng nói của phương trượng Từ Vân hiền hòa nhưng mang theo sức mạnh không cho phép từ chối.
Hai vợ chồng kia do dự, lại không tự chủ được đứng lên.
Người chồng xoa tay, ngượng ngùng nói: "Phương trượng đại sư, đây đây là con gái của chúng tôi, con bé là sinh viên, trước đó không lâu, không biết tại sao mắc bệnh lạ!”
Người vợ liên tục lau nước mắt:
“Hiểu Hiểu của mẹ, hu hu! Con còn trẻ tuổi xinh đẹp mà mang theo thứ như vậy, sau này làm sao ra đường gặp người chứ! Sau này con làm sao lấy chồng sinh con, đời này bị thứ đó phá hỏng! Ông trời ơi, tôi sẵn lòng chịu khổ thay cho con gái, tôi lớn tuổi rồi, chuyện gì cũng không sao hết, xin hãy tha cho con gái của tôi đi.”
Cô gái che mặt vẫn luôn không có nói chuyện cũng không kiềm được khóc lên, ôm mẹ mình.
Không khí hơi lúng túng.
Cố Khanh, thầy Khổng Phương, phương trượng Từ Vân nhìn ba người ở phía đối diện kêu khóc giống như giây tiếp theo con gái của họ sẽ chết vậy.
Nhưng trên thực tế là gia đình này vừa vào chùa Tích Vân, nhìn thấy phương trượng Từ Vân liền quỳ xuống. Phương trượng Từ Vân còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì họ đã gào khóc than vãn, mọi người đều nghe.
Kêu mấy chú tiểu khuyên nhủ vài câu mới đưa người nhà này vào thiên điện được. Cố Khanh vì đi theo thầy Khổng Phương vào nên không bị mời ra ngoài.
Cô gái che mặt rốt cuộc lộ ra khuôn mặt của mình.
Các chú tiểu đứng bên cạnh hô nhỏ một tiếng, chợt nhớ ra nơi mình đang đứng, lại nhanh chóng ngậm miệng.
Phương trượng Từ Vân cau mày nhìn cô gái trước mắt.
Rất trẻ tuổi, dường như khá khỏe mạnh.
Nhưng trên mặt cô gái này có một miếng bớt màu đen, dường như là từ sau lưng lan tràn tới cổ rồi lên mặt.
Người phụ nữ trung niên kia lau nước mắt, nói:
“Mấy ngày trước lúc con gái tôi đang học thì cảm thấy lưng đau nhức, bị bệnh đưa vào bệnh viện. Phát hiện phát hiện trên lưng con bé đột nhiên mọc mặt quỷ này, còn lan rộng ra! Vốn chỉ ở lưng, mới qua vài ngày đã lan tràn đến trên mặt."
"A di đà phật." Phương trượng Từ Vân niệm Phật, đã xem hiểu.
Cố Khanh ở bên cạnh cũng hiểu.
Câu chuyện hơi quen tai, cộng thêm cô gái khá quen mắt, đây là cô gái mắc chứng Ghẻ Mặt Quỷ mà Hách Viện Viện kể đây mà!
"Phương trượng, ngài nói xem con gái của tôi rốt cuộc bị gì? Còn cứu được không?" Người đàn ông trung niên bình tĩnh hơn hai người phụ nữ khác, ông hỏi thẳng vào trọng điểm.
"Bần tăng xem hiểu bệnh của nữ thí chủ này, trên người có bớt đen giống mặt quỷ tên là Ghẻ Mặt Quỷ.” Phương trượng Từ Vân chậm chạp nói ra câu này.
Cố Khanh âm thầm gật đầu, phương trượng Từ Vân quả nhiên thấy rộng biết nhiều.
Khổng Phương ở bên cạnh nhìn thấy Cố Khanh gật đầu, lặng lẽ hỏi:
"Bạn học Cố Khanh, Ghẻ Mặt Quỷ là cái gì?"
Cố Khanh cũng lặng lẽ đáp lại: "Tên như ý nghĩa, Ghẻ Mặt Quỷ là chỉ vết bớt đen giống như mặt quỷ trên người cô ta, đây là bởi vì một người tạo khẩu nghiệp lâu dài, gây hại nghiêm trọng với người khác, thậm chí có lẽ hại mạng người, từ lệ khí và âm khí hỗn hợp sản sinh. Nói ngắn gọn, là cô gái này tự tạo nghiệt.”
Bởi vì Cố Khanh nói rất nhỏ, trừ Khổng Phương ở bên cạnh ra không ai nghe thấy.
Gia đình kia nhìn phương trượng Từ Vân chằm chằm, bọn họ không biết cái gì là Ghẻ Mặt Quỷ, chỉ muốn hỏi thăm biện pháp giải quyết.
Phương trượng Từ Vân vẫn chắp hai tay vào nhau, mặt mũi hiền lành, nói: "Bần tăng không giúp được vị nữ thí chủ này, chỉ có thể tặng cho các người một câu nói, gỡ nút cần người thắt nút."
"Không!"